Nhan Phúc Thụy giữ Tần Phóng ở lại một ngày, sáng sớm hôm sau khi ông đang bận bịu nấu nướng thức ăn buổi chiều cho nhóm công nhân thì Tần Phóng đi vào, nhìn ông rồi nói: "Nhan Phúc Thụy, nếu ông thiếu tiền thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi có."
Dĩ nhiên Tần Phóng có tiền rồi, mà bây giờ tình cảnh gần như là bán yêu khiến anh càng có cái nhìn thờ ơ với chuyện tiền bạc. Nhưng không phải ai có tiền cũng sẽ hào phóng với bạn bè, Nhan Phúc Thụy rất cảm động, khói bốc lên nghi ngút hun cay mắt ông. Ông mượn việc mở nắp khua nồi che giấu cảm xúc: "Ừ, ừ, biết rồi."
Nhan Phúc Thụy quyết định nói chuyện với Tần Phóng, khuyên giải hết lý lẽ như là bạn bè thân thiết.
Cơm nước xong, ông nhìn Tần Phóng kiểm tra tình trạng xe lần cuối, mới lấy can đảm nói: "Tần Phóng, thật ra hiện tại cậu có thể trải qua cuộc sống rất tốt, thật đấy."
Tần Phóng liếc nhìn ông, Nhan Phúc Thụy như sợ bị ngắt lời sẽ không còn can đảm nói nữa, vội vàng nói tiếp: "Bây giờ cậu không khác gì người bình thường, thậm chí là còn lợi hại hơn. Đã thế cậu giàu có, muốn sống thế nào mà chẳng được? Tôi nhớ cậu từng nói, lúc ban đầu cậu đã sắp kết hôn rồi. Cậu có thể tìm một người... sau đó muốn sống thế nào mà chẳng được chứ?"
Nhan Phúc Thụy không giỏi khua môi múa mép tô vẽ tương lai tươi sáng, lặp đi lặp lại duy nhất một câu: Muốn sống thế nào mà chẳng được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287205/quyen-9-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.