Vương Càn Khôn có mơ cũng không nghĩ đến, với tư chất của mình đờinày còn có thể mang ra thi triển… Hình dung thế nào mới đúng nhỉ? Mỹnhân kế à? Hay che trời qua biển? Hoặc thay mận đổi đào?
Nhan Phúc Thụy cứ há to miệng đi một vòng quanh anh ta, rồi quay lạigật đầu với Tư Đằng như gà mổ thóc: “Giống quá! Giống quá! Tiểu thư TưĐằng, hoàn toàn không thể phân biệt được đấy!”
Lòng Vương Càn Khôn mắng thầm: Đồ phản bội!
Sau khi mắng xong cảm giác nghẹn ứ liền ào ạt kéo đến, đối diện làchiếc gương to, anh ta đưa mắt nhìn sang. Rõ ràng đường đường là mộtngười đàn ông dáng vẻ hướng đạo, khí chất đạo sĩ hiện đại lồ lộ, mởngoặc còn biết tiếng Anh thông dụng, sao lại có thể giống một nữ yêuquái chứ hả?
Yêu thuật, đây nhất định là yêu thuật! Lúc đầu Nhan Phúc Thụy thấyanh ta còn cười ngặt nghẽo, sau đó Tư Đằng gọi ông: “Nhan Phúc Thụy,nhìn vào mắt của tôi nào.”
Lúc ấy Vương Càn Khôn đã định ngăn cản. Ai cũng nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, thế nên cửa sổ của yêu quái có thể tùy tiện nhìn vào hay sao?
Quả nhiên khi Nhan Phúc Thụy quay lại thì đã không còn nói tiếng người nữa rồi.
***
Sao tiểu thư Tư Đằng muốn Vương Càn Khôn hóa trang giống cô ấy nhỉ?Định làm gì đây? Nhan Phúc Thụy nghĩ mãi không hiểu. Tư Đằng bảo ông vàVương Càn Khôn ngồi xuống sô pha cùng nhau suy nghĩ thử xem tiếp theoBạch Anh sẽ làm gì.
Nhan Phúc Thụy thật sự hoảng hốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287197/quyen-9-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.