Trong phòng rất yên tĩnh, lúc này Nhan Phúc Thụy mới nhớ ra phải nhai nuốt miếng khoai tây trong miệng. Tần Phóng thấy hơi bất an, xưa nay Tư Đằng không giống kiểu người có tính kiên nhẫn, đây lại là chuyện riêng của cô, tại sao lại không phân biệt lớn nhỏ mà kể lể cho anh nghe hết nhỉ?
Trong ba người, có lẽ chỉ có Nhan Phúc Thụy thật sự coi câu chuyện này như chuyện cổ tích: "Vậy sau đó thế nào?"
Tư Đằng cười cười: "Sau đó thì tôi đi đến chỗ hẹn chứ sao."
***
Trước đó cô cũng đã đoán được lần này gặp mặt sẽ không hề thuận lợi. Nhưng sự cố chấp của Bạch Anh vẫn vượt xa sức tưởng tượng của cô. Bạch Anh cảm thấy chuyện này không phải là lỗi của Thiệu Diễm Khoan, tất cả đều quy cho Khưu Sơn bày âm mưu quỷ kế.
- Nhất định Khưu Sơn đã nói xấu tôi rất nhiều ở trước mặt Diễm Khoan, cho nên Diễm Khoan mới bị che mắt.
- Anh ấy là con trai cả, áp lực gia nghiệp rất nặng, là Khưu Sơn hèn hạ mang tiền ra dụ dỗ anh ấy, anh ấy chỉ nhất thời hồ đồ thôi.
- Tôi tin tưởng chỉ cần cho tôi thêm chút thời gian, ở chung với anh ấy lâu, anh ấy sẽ biết tôi luôn thật lòng đối đãi, sẽ đổi cách nhìn về tôi ngay.
Diễm Khoan, Diễm Khoan, Diễm Khoan. Thiệu Diễm Khoan không làm sai gì cả, cho dù hắn có cầm dao cắt cổ cô, cô cũng chỉ tự huyễn hoặc mình cho rằng hắn lỡ tay. Tư Đằng chế nhạo Bạch Anh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287182/quyen-7-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.