Xe vận tải nhỏ trốn trốn tránh tránh khẩn trương lên đường. Ngược lại xe lửa thì cứ một đường chạy băng băng. Tư Đằng và Nhan Phúc Thụy đếnNang Khiêm không hề trễ hơn nhóm Tần Phóng. Có điều tuy Nang Khiêm nhỏ,nhưng cũng xem như là biển người mờ mịt, muốn đụng mặt nhau là điều hếtsức viễn vông, huống chi còn là bị “bắt cóc” chứ?
Tại sao là Nang Khiêm vậy nhỉ, vùng Nang Khiêm này có gì đặc biệt sao? Sau khi đến đây, Tư Đằng luôn nghĩ đến vấn đề này.
Nhan Phúc Thụy làm xong thủ tục tạm trú liền thở hổn hển xách túi đivào, oán trách: “Quy định của người Tạng nhiều quá, không cho hút thuốc, không cho nhóm lửa, không cho dùng thiết bị dẫn điện công suất lớn. Nói một lần chưa đủ còn lải nhải đến tận tám lần.”
Tư Đằng nói: “Ở đây từng bị cháy đương nhiên phải cẩn thận một chút rồi.”
Nhan Phúc Thụy thấy lạ: “Sao cô biết.”
“Tôi đốt.”
Đốt nhà? Nhan Phúc Thụy giật cả mình, định hỏi tiếp nhưng thấy sắcmặt Tư Đằng không tốt nên ngượng ngùng im miệng. Suốt quãng đường đi,cho dù có chậm hiểu đi nữa ông cũng biết Tư Đằng không ưa gì ông.
Đâu có cách nào, làm sao ông có thể so sánh với Tần Phóng được. TầnPhóng trẻ tuổi, tướng mạo cao ráo, đẹp trai lại có tiền. Nghe nói còntừng có bạn gái và vị hôn thê. Đương nhiên nếu biết nhìn người thì NhanPhúc Thụy ông cũng có ưu điểm của riêng mình mà. Mỗi lần ông bày hàngbán xiên que nướng đều bị người ta giành nhau mua hết sạch. Ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287177/quyen-7-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.