Tối ngày hôm sau, khi Tần Phóng đang xé gói mì tôm, trong phòng ngủvang lên tiếng động. Tần Phóng vui mừng nhanh chân chạy đến. Tư Đằng nằm trên giường, vẻ mặt rất kỳ lạ, bảo anh: “Nhấc chăn lên cho tôi.”
Anh có dự cảm không tốt, điệu bộ này của cô không giống như đã khỏihẳn. Quả nhiên chăn vừa vén lên, nửa người dưới của cô đã hóa thành thân mây. Lần trước xuất hiện tình huống giống như vậy thì có Nhan Phúc Thụy ở bên cạnh, Tần Phóng chưa từng trải qua nên sợ đến mức không thốt nênlời, một hồi lâu mới lắp bắp hỏi cô: “Tư… Tư Đằng, có phải cô sẽ trở vềnguyên hình không?”
Tình trạng này đã nằm trong dự liệu của Tư Đằng, dù sao cô cũng đãsớm chuẩn bị: Nếu như nghỉ ngơi hai ngày không thể khôi phục thì cùnglắm chôn một lần nữa.
Có điều câu nói “trở về nguyên hình” của Tần Phóng thật sự khiếnngười ta dở khóc dở cười. Cô nghiêng đầu liếc nhìn anh, lười biếng nói:“Đúng vậy.”
Cô lại nói: “Yêu quái chúng tôi một khi bị trở về nguyên hình, muốntu thành hình người lại rất khó. Cũng phải mất cả trăm năm tu luyện, tôi sắp trở về thân mây rồi. Tần Phóng, tự cậu bảo trọng, tự lo liệu lấycho tốt đi.”
Tần Phóng sốt ruột: “Vậy… việc thứ năm của cô thì sao?”
Anh đúng là tưởng thật, Tư Đằng có chút buồn cười nhưng trên mặt vẫnkhông để lộ: “Sắp hiện nguyên hình rồi còn quan tâm gì đến việc thứ nămthứ sáu nữa chứ?”
Nói xong sắc mặt cô trầm xuống: “Tôi biến thành thân mây, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287174/quyen-6-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.