Đầu tiên là Tần Phóng ngơ ngác, chợt hiểu ra liền cản cô theo bản năng: “Tư Đằng, cô không được…”
Phản ứng của Tư Đằng khi nghe thấy hai chữ “không được” này cực kỳmãnh liệt, đến mức có thể sánh bằng với đa số đàn ông khác. Cô nhìn vềphía Tần Phóng, ánh mắt gần như mang theo ý cười lạnh: “Không được? Cógì mà tôi không được làm hả?”
Tần Phóng bất đắc dĩ, thoáng nhìn Đơn Chí Cương rồi khẽ nói: “Cô vàThẩm Ngân Đăng chưa hoàn toàn dung hợp, chỉ cần sử dụng yêu lực sẽ bịtác dụng phụ. Thuật thăm dò của Thẩm Ngân Đăng cô chưa từng dùng qua,vẫn nên… cẩn thận một chút.”
Tư Đằng thoáng do dự, nói thật ra tác dụng phụ này đúng là không dễchịu, nhưng nếu nửa đường rút lui như vậy cũng khó tránh có vẻ chuyện bé xé to, cô nhắc nhở Tần Phóng: “Nghĩ kỹ chưa, tôi thì không sao, cùnglắm khó chịu một chút. Nhưng cậu thì không giống vậy, cậu sẽ phải chịugút mắc này trong lòng cả đời đó.”
Tim Tần Phóng thắt lại, trong giây phút hoảng hốt cảm thấy trước mắtmình có cán cân đang lắc lư dao động. Một bên là chỉ một chút, bên cònlại là cả đời.
Cả đời, chốc lát. Cả đời.
Bàn tay ngăn trước mặt Tư Đằng rốt cuộc từ từ thả xuống.
Tư Đằng cả cười vòng qua người Tần Phóng. Sự đối lập của chốc lát vàcả đời tất nhiên là lý do, nhưng còn một nguyên nhân nữa mà cô khôngnói: Cô cũng thật sự tò mò rốt cuộc tình trạng năm đó là sao. Việc ĐơnChí Cương có tội chỉ là nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287172/quyen-6-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.