Thẩm Ngân Đăng cảm thấy bọn đạo sĩ này rất buồn cười, chết đến nơicòn muốn “hiểu rõ”. Còn khản cả giọng chất vấn cô ta “Tại sao muốn đưahọ vào chỗ chết?”. Lạ lùng, không giết các người giữ lại để làm bà con,la cà tám chuyện, mở rộng tình bạn, thiên trường địa cửu hay sao?
Cô ta không muốn nói nhảm với đám người kia, nhưng lại muốn chơi tròmèo vờn chuột một chút. Cô ta nhặt mấy tảng đá lên cân thử sức nặng, rồi nói: “Các đạo trưởng cẩn thận nhé.”
Quá biến thái, đây là muốn ném đá đập chết người ta sao? Nhóm đạo sĩsởn tóc gáy, kéo dây mây lắc qua lắc lại, chỉ mong cô ta ném khôngtrúng. Sau mất tiếng xé gió vun vút, đầu tiên là yên lặng như tờ, tiếptheo là tiếng Mã Khưu Dương sợ hãi vang lên: “Đau! Đau! Đau!”
Đau thì đau, đàn ông đàn ang làm gì phải gào lên như thế. Tất cả mọingười đều nhìn lên chỗ vang lên tiếng nói, thấy Mã Khưu Dương ôm nhánhdây mây hoảng loạn chỉ trỏ, nhìn theo hướng anh ta chỉ, nhất thời bừngtỉnh.
Ông ta không phải kêu đau mà là kêu “Mây! Mây!Mây!” (1). Mấy tảng đákia của Thẩm Ngân Đăng mỗi tảng đều ném trúng dây mây mà mấy sợi dây mây lại nối liền với nhau, dây mây bị ném trúng đã sắp bị đứt lìa.
(1) Đau và (cây) mây phát âm giống nhau, đều là “teng”.
Thẩm Ngân Đăng phủi tay: “Lúc trước các vị đạo trưởng đều dẫn phápkhí hộ thân, nhưng cũng chỉ có tác dụng đề phòng yêu lực xâm lấn, cuốicùng cũng không phải là mình đồng da sắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/3287164/quyen-5-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.