Tên họ không giống, quê quán không giống, lúc trước chưa từng gặp gỡ, cũng không phải là chị em song sinh. Phân tích theo bất cứ góc độ nào,Thẩm Ngân Đăng và Trần Uyển đều không thể có liên quan gì đến nhau hết. Nhưng cô ta lại cực giống Trần Uyển.
Không phải là cực giống mà căn bản là một người, không chỉ dáng vẻvà giọng nói, ngay cả những hành động nhỏ thỉnh thoảng cũng giống yhệt với Trần Uyển. Ví như là lúc suy nghĩ sẽ hơi nghiêng đầu rồi khẽ cắn môi dưới, ví như khi cười sẽ vô thức đặt tay lên thái dương.
Cả người Tần Phóng đều hoảng hốt. Lý trí tự nói với mình là không thể nào, nhưng tình cảm lại không khống chế được. Trong lúc nói chuyện vớiThẩm Ngân Đăng, đột nhiên mắt anh cay cay, vội vàng quay đầu đi hít sâumột hơi, rồi quay lại xin lỗi Thẩm Ngân Đăng: “Thật xin lỗi.”
Thẩm Ngân Đăng rất khéo hiểu lòng người, liên hệ với mấy câu TầnPhóng hỏi cô ta khi nãy, trong lòng cũng đoán ra vài phần: “Có phải tôi… rất giống với một người bạn rất thân của anh không?”
“Phải.”
“Cô ấy… đã bỏ đi? Hay là đã mất rồi?
“Đã mất rồi.”
Nói xong ba chữ kia, lòng anh sôi trào, trước mắt đều mơ hồ. Bản thân anh cũng không rõ, chuyện đã qua nhiều năm vậy rồi, tại sao lại có thểthất thố trước mặt người khác như vậy? Thẩm Ngân Đăng khẽ thở dài, đưakhăn giấy cho anh. Cô ta do dự nhiều lần mới đưa tay lên, hình như muốnvỗ vai anh an ủi.
Nhưng tay vừa chạm vào áo Tần Phóng thì đột nhiên hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-yeu-tu-dang/133558/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.