BETA BY CHERYL CHEN
Mễ Tình ngạc nhiên, ngơ ngác ngẩng đầu nói: “Chiếc áo này sao lại ở chỗ anh?”
Tiêu Cố nói: “Tôi mua đấy.”
Đầu Mễ Tình như kêu ‘coong’ một tiếng, ba chữ đơn giản của Tiêu Cố làm cô tiêu hóa hơi lâu: “Anh…mua á? Sao anh lại mua đồ nữ?”
Chắc không phải sở thích khác thường đâu!
Mễ Tình run rẩy, khẩu vị nặng quá.
Tiêu Cố mím môi không tự nhiên, anh đưa mắt quét qua, ra vẻ bình thản nói: “Cô bán lỗ thế mà cũng chịu được à?”
Mễ Tình: “…”
Cho nên anh thấy tiếc của giời… Bán lỗ á? Ông chủ Tiêu đúng là không bao giờ chịu thiệt, nhìn người khác chịu thiệt cũng không chịu nổi.
Cô mấp máy môi, hỏi: “Anh mua bao nhiêu thế?”
Tiêu Cố nói: “3 ngàn.” dùng ba ngàn khối mua bộ đồ về, trong lòng anh lập tức thoải mái.
Mễ Tình ngẩn người, sùng bái anh như thánh: “Sao anh mua giá hời thế? Tôi nhớ là người bán bán 6 ngàn mà?”
Tiêu Cố tự hào vẽ ra một khuôn miệng cong cong: “Bí mật thương nghiệp.”
Mễ Tình: “….”
Cô cau mũi, nói: “Vì sao anh mua mà lại cho tôi?”
Sau khi cô hỏi xong, thần thái Tiêu Cố lại không tự nhiên như trước: “Chẳng qua lúc đó tôi tự nhiên muốn mua, chứ không có chủ ý mua cho cô.”
Mễ Tình ‘à’ một tiếng, cười với anh: “Thế sao anh lại đưa tôi? Tôi không trả tiền đâu.”
Lông mày Tiêu Cố nhíu lại, anh khẽ nói: “Hôm nay là Giáng sinh.”
Mễ Tình nhìn anh nói: “Anh là ông già Noel?”
Lấy chiếc áo từ túi giấy ra, Mễ Tình kiểm tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-xonat-tron-hon-ban-sonata-dao-hon/1149692/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.