EDIT BY VŨ
BETA BY CHERYL CHEN
Tiêu Cố thấy Mễ Tình do dự mãi mà chưa nhận táo, nhíu mày: “Sao thế? Sợ tôi hạ độc cô à?”
Mễ Tình: “…”
Cô biểu hiện rõ ràng thế cơ à?
Chưa đợi cô trả lời, chân mày anh nhíu thêm: “Nếu đã vậy thì lần sau tôi nấu món gì cô cũng đừng ăn.”
Mễ Tình nghe xong, lập tức nhào tới, giật lấy quả táo anh định thu về: “Hìhì, chẳng qua tôi không thích ăn táo mà thôi.”
Nếu sau này không được ăn đồ Tiêu Cố nấu thì còn hy vọng gì vào ngày mai nữa!
“À.” Tiêu Cố lên tiếng, đi về phòng. Mễ Tình theo anh, vừa đi vừa nói: “Tôi thấy bài phỏng vấn của anh rồi, anh vốn là đầu bếp lớn, làm ăn nhỏ lẻ thế làm gì? Anh không biết đâu, hôm nay có bao nhiêu người đến tiệm vì anh đấy!”
Tiêu Cố đáp: “Vì không muốn thế nên tôi mới khiêm tốn.”
Mễ Tình bĩu môi, giả vờ thanh cao cái gì chứ. Ngay từ đầu, nếu không muốn bị mọi người vây quanh thì đừng nhận phỏng vấn. Cô dừng lại ở cửa phòng mình, vung vẩy trái táo với Tiêu Cố: “Cảm ơn quả táo của anh.”
Nói xong, cô mở cửa vào phòng.
Tiêu Cố quay lại nhìn cô đóng cửa, rồi cũng về phòng mình.
Mễ Tình ôm đồ ngủ đi tắm, rồi đờ đẫn nhìn quả táo Tiêu Cố cho. Cô thật sự không thích ăn táo, nhưng mã của quả táo này rất đẹp, tươi mới, dùng nó làm bữa sáng vậy.
Chậc chậc, nếu là táo Giáng sinh, thì ăn luôn đêm nay thôi.
Cô mở túi nơ bướm ra, lấy quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-xonat-tron-hon-ban-sonata-dao-hon/1149690/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.