Chương trước
Chương sau
Sau khi đến quán mì sợi, không nghĩ tới chỗ sinh ý cũng rất tốt, toàn bộ bên trong ngồi đầy người, chỉ còn một chỗ bốn bề gió quây.

Mặt Phùng Dật có chút đen, tà tà liếc mắt quét tôi một lượt: “Cậu xác định ngồi ở chỗ này cậu nuốt trôi đồ ăn?”

“Đương nhiên nuốt trôi.” Tôi cười nịnh nọt, đi trước ngồi vào chỗ, hướng anh vẫy vẫy tay, “Mau tới đây ngồi đi, nếu không vị trí duy nhất này cũng bị người ta đoạt đi, tôi kêu ông chủ múc cho ta hai chén canh nóng, uống xong thân mình liền ấm áp.”

Phùng Dật than nhẹ hai tiếng, thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ. Do dự vài dây, anh vẫn là đi tới ngồi xuống.

Tôi lập tức hướng về phía ông chủ gọi hai bát mì thịt bò cùng canh nóng.

Tôi cảm thấy cái vị trí bốn bề gió quây này kì thật rất không tồi, chúng ta còn có thể nhân tiện thưởng thức phong cảnh xinh đẹp trên dường cái.

Có hai tên mắt không dài (thiển cận) từ bên người chúng ta đi qua, bọn họ lớn tiếng nghị luận.

“A, quán mì sợi này làm ăn rất khá sao? Ngày đông lạnh giá, ngay cả cửa ngõ cũng ngồi đầy người.”

“Sặc, cho dù làm được cho dù tốt ăn, tôi cũng sẽ không ngồi ở cửa ngõ nói mát, hai người kia thật sự là tú đùa (1).”



Tôi phát hiện mặt Phùng Dật lại thành đen một chút, trong lòng hô to không ổn, đành phải cười gượng với anh hai tiếng.

“Nếu không chúng ta đem mì sợi đóng gói mang về công ty ăn?”

“Thôi, liền ăn ở chỗ này đi. Tôi còn có chuyện muốn nói với cậu.”

Lại có lời muốn nói với tôi?!

Tôi bắt đầu khẩn trương không hiểu nổi, theo dõi sắc mặt anh, thở mạnh cũng không dám thở một hơi.

So sánh với đối phương, bộ dạng của anh nhìn qua thoải mái nhiều, anh chậm rãi ném ra một quả bom nặng cân.

“Cậu thật không lo lắng cho tôi một chút nào hả?”

Tôi trực tiếp bị tạc bay.

Tôi còn tưởng rằng anh đã nghĩ buông tha cho, không nghĩ tới anh còn chưa chết tâm, nếu tôi lại cự tuyệt anh một lần, đợi lát nữa sau khi trở lại công ty phỏng chừng không thể tiếp tục công tác mà là thu thập hành trang rời khỏi. Vì gìn giữ bát cơm, tôi giết heo mổ bụng mà tổ chức ngôn ngữ, thực cố sức mở miệng: “Cái đó… Cái đó… Tôi… Tôi… Anh…” Tôi lắp bắp nói tiếp, giống như cái radio kiểu cũ mất kết nối với một đài, ngay cả tôi đều nghe không hiểu mình đang nói gì, càng miễn bàn anh.

“Tôi kém như vậy sao? Có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm, so với người kia chỉ có thể cỡi xe đạp đưa cậu lên xuống di về, chỉ có thể mua cho cậu bánh mì loại lớn tốt hơn nhiều lắm đi?” Phùng Dật không hổ là cấp bậc quản lý chuyện người ta, đầu óc chính là xoay chuyển mau lẹ so với người thường, anh bắt đầu dùng viên đạn bọc đường công kích tôi, nói xong những lời này vẻ mặt anh tự tin mà nhìn tôi, còn đề cao giọng hướng tôi “Ân?” một tiếng, như là lại trưng cầu ý kiến của tôi. Tôi biết rằng lúc này không thể nghịch ý anh, hơn nữa tôi cũng không dám đắc tội anh, nhanh chóng phụ họa, “Không kém, anh tốt lắm, so với hắn tốt hơn rất nhiều, nhưng mà…” Tôi thủ chắc một dãy phòng tuyến cuối cùng, cắn chặc răng, bất chấp tất cả, “Tôi chính là thực thích hắn.”

Phùng Dật cười cười, nhìn qua rõ ràng là ôn hòa tươi cười, nhưng tôi cứ thấy sợ nổi da gà!

Tôi dùng tay ôm ngực, hơi hơi nghiêng mình về phía sau, muôn cùng anh nới ra khoảng cách. Miệng cũng không nghe theo sai khiến, lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến tính nhẫn nại của anh: “Tôi thật sự thích hắn, thật sự… Anh cũng tốt lắm, anh nhất định sẽ tìm được người thích hợp với anh.”

Ánh mắt anh chậm rãi ảm đạm đi, khóe miệng gợi lên một tia ý cười tự giễu: “Cậu đây là phát cho tôi thẻ người tốt à?”

Chân tôi mềm nhũn, thiếu chút nữa từ trên băng ghế trượt xuống quỳ trước mặt anh.

“Không có không có, tôi khong có ý tứ này, tôi chỉ là…”

Anh đánh gãy lời tôi: “Cậu chính là ý tứ này.”

Tôi lệ rơi đầy mặt, đột nhiên thật hối hận cùng anh đến chỗ này ăn cơm.

“Thôi, trước ăn chút đi.”

Anh vừa dứt lời, hai bát mì đã được đặt ngay trên bàn. Anh cầm đũa liền bắt đầu ăn, nhưng tôi nào còn có khẩu vị a?! Trái tim yếu ớt của ta kia đều bị anh tra tấn tới sắp bất động. Miệng anh ăn mì sợi, dùng mắt liếc tôi: “Mau ăn a.”

“Tôi ăn, lập tức ăn.” Tôi đem đầu chôn ở mặt trong cái bát từng ngụm từng ngụm mà ăn, còn cố ý phát ra âm thanh suýt xoa suýt xoa, thực ra là muốn chứng tỏ cho anh nhìn, tôi tuyệt sẽ không cãi lại mệnh lệnh của anh, hy vọng anh được một niềm vui, cũng có thể giữ tôi ở lại công ty tiếp tục công tác.

Đây là chầu cơm trưa thống khổ nhất từ trước tới nay mà tôi ăn được, tôi vẫn luôn nơm nớp lo sợ, thẳng tới ăn xong rồi chân vẫn đang run rẩy.

Hoàn hảo hữu kinh vô hiểm, thời điểm trở về công ty, anh đột nhiên vứt bỏ đau buồn, lại biến thành cái bộ dạng cao cao tại thượng lúc trước,

Anh nói, tôi không muốn anh, là tôi chịu thiệt.

Tôi vội vàng phụ họa, chính xác, tôi quá thiệt thòi bản thân!

Anh tiếp tục nguyền rủa tôi cả đời ngồi xe đạp.

Tôi không nghĩ anh để ý như vậy, lại vẫn mặt dày vuốt lông cho anh.

Tôi nói tôi một đứa dân chợ trời, cả đời này không ngồi nổi xe hơi.

Đợi đến bây giờ anh mới nở nụ cười, thoạt nhìn rất vừa lòng.

Tôi thở dài một hơi, cuối cùng dỗ được anh vui vẻ.

Tức thì tảng đá trong lòng vừa mới rơi, anh lại quay đầu nói với tôi, về sau đi làm không cho ngủ gà ngủ gật, nếu không khấu trừ tiền lương của cậu!

Tôi sụp đổ! Tiện thể mãnh liệt mà khinh bỉ anh! Kỳ thật anh cũng giống như những thằng đàn ông tục tằng phổ thông khác, căn bản không rộng rãi khoan dung như vậy, còn mưu đồ giả trang hào hiệp, thật là bụng dạ gà con nhỏ bé!

Quan hệ giữa người với người quý ở thẳng thắng chân thật và cư xử, sau khi đem chuyện nói rõ ràng, quan hệ giữa tôi và Phùng Dật biến chuyển tốt lên nhiều lắm. Gặp mặt, anh không hề là một dạng lạnh như băng, mà là chủ động hướng tôi chào hỏi, còn sẽ hướng về phía tôi cười. Chỉ là cao ngạo trong cốt anh quả thật bỏ đi không được, nhớ lúc sai sử tôi, anh mới quản không được nhiều như thế, cho dù trong tay tôi còn có công việc chưa làm xong, vẫn muốn tôi tạm thời buông việc đấy, một chốc giúp anh mua thuốc lá, một chốc giúp anh mua cà phê, chốc thì giúp anh mua bữa sáng, chốc thì lại giúp anh mua thêm thuốc lá, một chốc nữa vẫn là giúp anh mua thêm thuốc lá… Tôi có thể đặt một cái chấm hỏi hay không, anh ta cố ý đi? Nào có ai một ngày rít hơn mười bao thuốc a? Anh ta chính là gai mắt tôi nhàn rỗi, cho nên nghĩ cách sai sử tôi, quả nhiên là bụng gà con nhỏ bé.

Thời gian bắt đầu lộn về khi trước, trước khi Lộ Thiên trở về mấy ngày, tôi hoàn toàn là đếm phút đếm giây mà qua bữa. Tuy nói Phùng Dật năm lần bảy lượt dặn tôi không được giảm cân, hơn nữa còn thường xuyên mời tôi tới mấy hàng ăn, nhưng buổi tối sau khi về tới nhà tôi vẫn sẽ bọc màng bao thực phẩm nhảy dây. Tôi biết loại phương pháp giảm cân này không quá khoa học, nhưng vì bớt thịt rất nhanh, tôi vẫn như cũ đạo nghĩa không thể chùng bước. Tôi tự nhủ mình, kiên trì ba ngày, chờ Lộ Thiên trở về, cho hắn kinh ngạc vui mừng xong, liền không gò ép bản thân nữa. Mẹ của tôi đã muốn lười cười giễu, bà nói, nếu tôi bị bệnh, bà tuyệt đối sẽ không giúp tôi chi tiền thuốc men, càng sẽ không đi vào bệnh viện thăm hỏi tôi, mặc tôi tự dinh tự diệt, chết sống không liên quan đến chuyện của bà.

Tôi thật hoài nghi tôi không phải con ruột của bà, nếu không nào có người sẽ nguyền rủa con trai mình như vậy?!

Ngày đó Lộ Thiên trở về, tôi mặc một cái áo khoác măng tô màu đen, đứng soi ở trước gương, nhìn qua giỏi lắm chỉ đến một trăm hai mươi cân. Tôi thực vừa lòng, lần này quả nhiên không bị hố (Chém!). Hắn gửi cái tin ngắn cho tôi rồi, bảo tôi chiều hai giờ đón hắn ở sân bay. Tôi sửa soạn thân mình hoàn toàn sạch sẽ, sau đó bọc áo khoác chạy khỏi nhà.

Bên ngoài rất lạnh, muốn đạt phong độ không chịu giữ ấm tôi bị đông lạnh liên tục run rẩy. Trước khi quá giang, tôi rốt cuộc thấy đi tay không khống mấy nhìn được, thế là bỏ chạy vô cửa hàng hoa mua một bó hoa. Tôi hấp tấp đuổi tới sân bay, mới từ trong xe bước ra đã thấy Lộ Thiên dẫn theo hành lý đứng ở cửa. Toi coi thời gian, mới một giờ bốn mươi lăm phút, hắn làm sao xuống máy bay trước?

Hơn hai mươi ngày không gặp, Lộ Thiên gầy rất nhiều, thoạt nhìn càng đẹp trai. Tôi lặng lẽ chảy chín hàng nước mắt (2),người ta không cần giảm cân mà có thể gầy nhiều như vậy, tôi liều chết liều sống thiếu chút liều tới tiêu luôn mạng già mới giảm được mười cân. Người so người thật tức chết người!

Tôi thấy hắn đang hướng về tôi cười, nhanh chóng chạy tới bên cạnh hắn, đưa hoa tươi cho hắn.

“Lộ Thiên, hoan nghênh anh trở về, vui muốn chết tôi, a choo…”

“Cậu bệnh thần kinh à, mặc ít thế!”

Thấy tôi nhiệt tình thế này, hắn ngang nhiên còn móc mổ tôi, tôi thật muốn vứt cho hắn một cái nhìn khinh bỉ.

Bất quá nói móc xong lập tức cởi áo lông choàng trên người của tôi, một bên giúp tôi kéo khóa, một bên hỏi tôi: “Còn lạnh không? Có bị cảm lạnh không? Nếu không chúng ta đi bệnh viện coi thử?”

“Đừng phiền phức, tôi không sao.” Tôi ngoắc dừng một chiếc taxi, hỏi hắn: “Chúng ta đi đâu? Anh ăn cơm trưa chưa?”

“Chưa, bọn Tần Hải họ ở nhà chờ chúng ta, đi nhà cậu ta trước, đợi lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm.”

Hắn nói xong liền kéo tôi vào taxi. Vali hành lý đặt tận cùng bên trong, chúng tôi sánh vai mà ngồi, chân kề chân, không một chút kẽ hở, nhiệt độ toàn thân tựa như chậm rãi tập trung một chỗ đó, tôi có thể cảm giác được độ ấm trên đùi hắn xuyên thấu qua lớp quần là (ủi) bỏng da thịt tôi.

Trái tim của tôi mạc danh kỳ diệu loạn đập mạnh lên, tôi cảm thấy tôi hẳn nên dời chân, rồi lại luyến tuyết, dứt khoát thuận lòng, trộm động đậy mông, cùng hắn dán càng chặt hơn. Một phát đột ngột thay đổi, tôi một bên chửi mình vô sỉ một bên cố ý buông thỏng toàn thân dựa trên người hắn, còn trộm vui vẻ trong lòng, chẳng lẽ tôi thật sự đã sắp hết thuốc chữa ư…

Đến nhà Tần Hải, chúng tôi tụ tập một bàn mạt chược ở nhà cậu ấy, đánh liên tục mãi tới gần giờ ăn cơm chiều, một đám người mới ra khỏi nhà.

Buổi tối ăn lẩu, vì giúp Lộ Thiên tẩy trần, bọn họ gọi tới rất nhiều bạn hữu, có nam có nữ, trừ bỏ ba gương mặt cũ kia, những người khác tôi một tí ti cũng không biết. Mấy người này thật phóng khoáng, vừa ăn vừa mời rượu Lộ Thiên, Lộ Thiên ai đến cũng-không-từ-chối, một ly lại một ly uống cùng bọn họ, rất có xu thế muốn khiến mình quá chén. Tôi khuyên hắn uống ít chút, hắn bảo tôi đừng lo lắng, như trước uống đến vui uên trời đất.

Tôi lại bắt đầu miên man suy nghĩ, tôi cảm thấy hắn hôm nay có hơi khác thường, tuy rằng hắn luôn luôn cười với tôi, nhưng nụ cười kia không phải xuất phát từ nội tâm, khiến tôi có loại cảm giác xa cách.

Chẳng nhẽ thời gian có thể thay đổi tát cả? Bây giờ còn chưa đến thời gian một tháng, đôi ta đã trở nên xa lạ đến thế sao?

Ăn cơm chiều, Tần Hải đề nghị đi tới quán rượu tiếp tục uống, Lộ Thiên không chút suy nghĩ đáp ứng, đám người bọn tôi đây lại chạy tới quán bar. Kỳ thật tôi muốn tôi và Lộ Thiên thế giới hai người, nhưng thấy mọi người hưng trí đều cao như vậy, liền đem cái ý nghĩ này ém nhẹm dưới dáy lòng.

Đến quán bar, chúng tôi ngồi xuống ỏ đại sảnh. Một chai ượu đỏ đặt kề bên dụng cụ mở nắp, bọn họ lại khui uống.

Có người đề xuất chơi nói thật tâm mạo hiểm lớn, mọi người đồng loạt giơ hai tay tán thành, tôi ngay cả quy tắc trò chơi còn không không hiểu, cũng mơ màng tham gia vào trò chơi. Chơi vài lần, tôi đại khái thăm dò quy tắc, chính là một đám người bóc bài, ai bóc trúng vương bát (con rùa),người đó sẽ bị phạt. Có hai lựa chọn: nói thật tâm và mạo hiểm lớn. Nói thật tâm chính là bạn hữu hỏi bạn vấn đề, bạn phải thành thật trả lời không cho nói láo; mạo hiểm lớn chính là bạn hữu bảo bạn làm điều gì bạn nhất định phải làm, không thể chơi xỏ lá, về phần rốt cuộc làm gì, vậy xin hãy xem sức tưởng tượng của các vị. Đám người kia chơi đến thực điên, hỏi vấn đề thật xảo quyệt, thật hủ bại, cho nên đại đa số người đều thích lựa chọn mạo hiểm lớn, đương nhiên cũng là một ít chuyện thực hủ bại.

Tôi cảm thấy cái trò chơi này thật đáng sợ, mặc kệ chọn lựa chọn nào, tôi vừa đáp không được cũng làm không được.

Nhưng tôi chính là mệnh khổ như thế, mới vừa mò ra luật chơi liền ngẫu nhiên bóc trúng thẻ vương bát.

Trải qua một hồi nghĩ sâu tính kỹ, sau tôi lựa chọn nói thật tâm.

Tôi thật cẩn thận hỏi, có thể nói dối hay không?

Tiếp theo bị mọi người tập thể khinh bỉ.

Tôi ngậm nước mắt chọn mạo hiểm lớn.

Phỏng chừng bọn họ thấy tôi là tân thủ, sẽ không toan tính làm khó tôi, chỉ bảo tôi bôi son trét bột nước (để hóa trang) đứng ở đại sảnh hát Mua bán tình yêu.

Mua bán tình yêu, yêu nhất Phượng tỷ…

Tôi có còn phải cảm ơn mấy người thủ hạ lưu tình hay không a?!

Được rồi, thấy Lộ Thiên chơi đến vui vẻ như vậy, tôi liền bất chấp tất cả hát cho mấy người nghe.

Tình yêu không giống như anh nghĩ bán muốn mua là có thể bán…

Khiến tôi tránh xa, biết buông tay với tình yêu dành cho anh…

Nghe giọng hát bò đứt dây chủa mình, nhìn mọi người cười tới đấm ngực dậm chân.

Tôi thật muốn cắm đầu đâm chết cho xong.

Trời ạ! Thật sự là xấu mặt ném tới nhà bà ngoại!!

Lúc tôi rống xong bài hát trở lại chỗ ngồi, mấy người đó còn đang cười mãi không ngừng.

Tôi không để ý tới bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Lộ Thiên.

Lộ Thiên cũng tới cười nhạo tôi, hắn khen giọng tôi tựa như tiếng trời.

Nhìn trên phần tôi thích hắn, tôi lười cùng hắn so đo.

Lại một vòng bóc bài bắt đầu, bây giờ Lộ Thiên ngẫu nhiên bóc trúng lá vương bát.

Hắn chọn nói thật tâm.

Quan hệ giữa người với người đãi ngộ quả nhiên phân biệt khác nhau.

Mọi người suy nghĩ nữa ngày mới hỏi hắn, có thích ai không.

Hắn thực bình tĩnh mà nói, có.

Tôi căng thẳng trong lòng, nhanh chóng truy vấn, là ai.

Hắn cười cười nói, quy tắc trò chơi, chỉ dùng trả lời một vấn đề.

Tôi học máu.

Ti0ếp, hắn còn nói, tôi bóc trúng vương bát thì trả lời vấn đề của cậu.

Tôi lặng lẽ khẩn cầu trời cao, người kế tiếp bóc trúng vương bát, phải là hắn!

(1) Tú đùa: Theo mình hiểu thì xưa có tú tài, là người học giòi thi hên. Bây giờ người ta đùa giỏi nên bị châm biếm là tú đùa. Ai hiểu khác chỉ mình nha.

(2) Nguyên văn 宽面条泪: Nước mắt mì sợi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.