Hôm sau, mọi thông tin hộ chiếu và thẻ căn cước tương ứng của người thuê căn 1901 tòa E khu dân cư Hoa Bán Lý, thậm chí ngay cả thời gian nhập cảnh, tài khoản chuyển tiền, số điện thoại vân vân mây mây, đều được Tống Trí cung kính dâng cho Tiền Doanh.
Tiền Doanh lật từng trang không bày tỏ nét mặt gì, lúc thấy hình thẻ căn cước hơi ngố của Lâm Gia Ngạn, hắn không khỏi cong môi, khi nhìn đến bản sao hộ chiếu của Quý Quân, lại khẽ nhướng mày.
Cuối cùng, hắn cất chồng đồ này vào ngăn tủ, đoạn nói với Tống Trí.
"Đi thuê 1902, nếu có người mướn rồi thì bồi thường gấp năm. Không ai thuê thì tìm chủ hộ mua đứt."
Tống Trí đi xử lý chuyện này, mà ông chủ Tiền 'tiền muôn bạc vạn' thì ngồi trên ghế xoay dùng gót chân miết tấm thảm dày, suy xét một chốc bèn nhắn tin cho Biên Dĩ Thu.
"Tôi mời anh ăn cơm."
∞•∞
Câu đầu tiên khi Biên Dĩ Thu ngồi vào Số 18 Nam Tân là: "Không mang tiền cơm đâu."
Tiền Doanh cười tủm tỉm đâm chọt y một câu: "Tổng giám đốc Kha không cho tiền xài à?"
Biên Dĩ Thu liếc xéo hắn: "Đúng, tôi chỉ sở hữu con người anh ấy thôi."
Khóe miệng Tiền Doanh giật giật, chờ nhân viên phục vụ bày thức ăn xong, hai người im lặng ăn vài miếng rồi, Biên Dĩ Thu mới gợi đề tài.
"Không phải cậu nấu, hơi nhạt."
Tiền Doanh dửng dưng buông đũa, uống trà súc miệng.
"Tâm trạng không tốt, món nấu ra đắng lắm."
"Ôi trời, uống nhiều Đại Diệp Khổ Đinh quá hả."
(*) ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-trinh-do-vuot-meo-cua-mot-dau-bep/216805/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.