Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái tên Khoa Phụ không xa lạ gì với Ngao Túc, là một trong mười đại ma thần thượng cổ, tuy rằng hắn đã tử trận trong đại chiến Trác Lộc, nhưng truyền thuyết về tinh thần Khoa Phụ vẫn còn lưu truyền đến nay, nghe đâu hắn tay cầm Đào Lâm Trượng, chân đi Truy Nhật Hài, thần hành ngàn dặm, có thể hái nhật nguyệt.

Ngao Túc nhìn thấy sắc mặt Hoa Linh ngưng trọng vuốt ve đôi hài kia, như đang đắm chìm trong trong ký ức.

Sau khi hộp đá mở ra, nhiệt độ trong không khí lại tăng lên rất nhiều, điều này chứng minh thời tiết khô nóng khác thường là do hộp Truy Nhật Hài gây ra, tương truyền Khoa Phụ đã từng đi hài này đạp ngày mà đi, Truy Nhật Hài hấp thu nhiệt năng cự đại của mặt trời chuyển hóa thành năng lượng, từ một pháp khí phổ thông trải qua một lần hành động liền hóa thành Thần khí.

Lúc này, nhiệt lượng trong đường hầm ngày càng nhiều, có lẽ đã biến thành một cái lò nướng, Ngao Túc nhìn mồ hôi chảy không ngừng trên trán và tóc của Hoa Linh nhanh chóng bị bốc hơi trong không trung. Mà Hoa Linh lúc này lại hơi híp mắt, thần sắc có chút hoảng hốt.

Ngao Túc thấy thế, nhíu mày lại, nhanh chóng bước lên một bước, ôm Hoa Linh vào ngực. Hoa Linh cảm nhận được sự mát mẻ từ sau lưng, run lập cập, thu hồi tâm tư, lúc này mới phát hiện người mình suýt nữa thì bốc hơi.

Ngao Túc ôm lấy hắn, đồng thời lấy mấy vỏ sò trong tay kẹp vào Truy Nhật Hài. Hoa Linh thấy thế bất mãn nhíu mày lại, đang muốn mở miệng hỏi thì Ngao Túc trầm giọng nói: “Đây là máy ổn áp, do ảnh hưởng từ vũ khí của Hình Thiên, linh áp thế gian giờ đã mất cân đối, vì vậy các pháp khí nguyên bản luôn yên lặng mới trong chớp mắt trở nên nổi khùng. Hiện tại phải khống chế linh áp của nó, nếu không nhiệt độ của nó sẽ tiếp tục lên cao, cho đến khi cạn kiệt năng lượng ”

Hoa Linh nghe vậy, kinh ngạc gật đầu một cái, sau đó y cảm giác thân thể của mình có xu hướng mệt lả, thẳng thắn đem trọng tâm ngả về sau, trực tiếp dựa vào lồng ngực Ngao Túc, Ngao Túc vững vàng ôm y, đồng thời mở chốt vỏ sò, khởi động trạng thái cân bằng linh áp.

Vỏ sò nhỏ tản ra từng trận lam quang, mấy phút sau, nhiệt độ chung quanh nhanh chóng hạ xuống, kim quang quanh Truy Nhật Hài cũng dần dần ảm đạm, cho đến khi mất hoàn toàn, yên lặng trở lại.

*Lam quang = ánh sáng xanh, Kim quang = ánh sáng vàng, có thể kèm theo hiệu ứng chói sáng lấp lánh:v

Hoa Linh hít sâu mấy hơi, thân thể cùng tâm tình khôi phục bình thường. Y đứng thẳng lên, quay người cười với Ngao Túc: “Đại hoàng tử, cám ơn cậu.”

Ngao Túc lạnh nhạt nói: “Không cần khách khí.” Sau đó nhìn Truy Nhật Hài một chút, ánh mắt mang theo vài phần dò hỏi, nhìn về phía Hoa Linh.

Hoa Linh nhẹ nhàng đóng hộp đá, vươn một tay vuốt ve hoa văn mặt trời trên hộp, chậm rãi mở miệng: “Khoa Phụ là một trong bốn người đã chết, là người duy nhất không còn thi thể, trong đại chiến Trác Lộc, Khoa Phụ đánh nhau với Nữ Bạt, Nữ Bạt đánh không lại, hóa thân thành huyết bức kéo tới nghiệp hỏa từ mặt trời, Khoa Phụ vì không để cho nghiệp hỏa lan đến chiến trường chính, dùng thân thể của mình chặn lại huyết bức, cuối cùng bị nghiệp hỏa đốt chết tươi, xương cốt không còn, một tia khói xanh cũng không để lại…”

*Nghiệp hỏa: lửa địa ngục đốt tội nhân

Ngao Túc lẳng lặng nghe, không lên tiếng, Hoa Linh rũ mắt tiếp tục nói: “Sau khi kết thúc đại chiến, Thần Đồ đi tìm di vật của Khoa Phụ, chỉ tìm thấy Đào Lâm Trượng, còn đôi Truy Nhật Hài thì không thấy tăm hơi, Thần Đồ dẫn Đào Lâm Trượng về Dưỡng Tâm điện ở Ma giới, ban đầu chúng tôi đều cho rằng Truy Nhật Hài đã theo Khoa Phụ cùng chôn thây trong nghiệp hỏa, không ngờ mấy ngàn năm nay nó vẫn luôn ngủ ở đây.”

Ngao Túc gật gật đầu, mở miệng nói: “Là di vật của cố nhân, nên quý trọng, mang nó đi đi.”

Hoa Linh gật gật đầu, đưa tay bưng hộp đá lên, tuy rằng hộp không lớn, chỉ rộng một thước vuông, nhưng rất nặng, pháp lực của Hoa Linh bị vòng tay hạn chế, hơn nữa thân thể vừa bị mất nước nghiêm trọng, cánh tay như nhũn ra, y mới bưng một chút đã không nhấc nổi, chân lảo đảo suýt thì ngã sấp xuống.

Linh Vương điện hạ trợn mắt, kinh ngạc nhìn cánh tay của mình, đối với hiện tượng một giây hóa kiều hoa của mình cảm thấy mới mẻ mà ngạc nhiên.

Ngao Túc vỗ vỗ vai hắn: “Để tôi.”

Sau đó, Hoa Linh nhìn Ngao Túc duỗi tay cầm hộp đá kia lên, bỏ vào túi của mình…

Đúng, để vào túi, cái túi trước ngực kia… Hộp đá rộng một thước vuông bị Ngao Túc bỏ vào cái túi to bằng bàn tay treo trước ngực…

Hoa Linh:…

Quả nhiên vẫn là mèo Doraemon.

Sau đó, hai người đứng dậy, từ trong động nhảy xuống đường hầm cùng đi ra ngoài. Lúc này, nhiệt độ bên ngoài đã hạ xuống rất nhiều, nhiệt lượng trên mặt đất cũng dần dần rút đi, sắc trời đã tối lại.

Ngồi vào xe, Hoa Linh nói với mọi người tình huống trong đường hầm, nói luôn đường phía trước còn dài hơn, cần đặc biệt cẩn thận, hậu quả của linh áp mất cân đối không nhất định chỉ là pháp khí nổi khùng, còn có thể sẽ xuất hiện một loạt tình huống nguy hiểm khác.

Lúc này, sắc trời đã tối hẳn, nhiệt độ khôi phục bình thường, đội thi công đi vào đường hầm nhanh chóng sửa chữa. Mọi người không thể làm gì khác hơn là tiếp tục kiên nhẫn chờ trong xe.

Sau khi vào xe, Hoa Linh uống chút nước, thể lực dần dần khôi phục, nhưng lúc này, y lại cảm thấy không thoải mái, tóc và quần áo lúc trước bị ướt đẫm mồ hôi giờ đã khô một nửa, nhưng vẫn có chút dính dính ẩm ẩm, gió vừa thổi liền dán sát vào trán và trên người vô cùng khó chịu, nhìn mái tóc rối bù trên trán, Linh Vương điện hạ đau tym vô cùng, hận không thể chui vào đường hầm giúp đội thi công vận chuyển đá, nhanh chóng thông lối đường hầm tìm một nơi gội đầu rửa ráy.

Giữa lúc Hoa Linh cả người ngứa ngáy đứng ngồi không yên, dư quang liếc thấy Ngao Túc ngồi một bên đang lẳng lặng nhìn phần ngực áo nhăn nheo đầy vết bẩn của mình cau mày, trong mắt bắn ra hàng loạt tia sáng nhẫn nại.

Hoa Linh thấy thế, bỗng nhiên nhớ đến bệnh khiết phích của Ngao Túc, không khỏi cười trộm, nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Ngao Túc, Hoa Linh không nhịn được cười nói: “Đại hoàng tử điện hạ, quần áo bị tôi làm dơ, hay là cậu cứ cởi ra trước đi.”

Ngao Túc ngẩng đầu nhìn Hoa Linh, do dự một chút, mở miệng nói: “Không cần, bản đồ hiện đường hầm đã sắp sửa xong, đi tiếp một giờ là có thể đến Hán thị.”

Hoa Linh ngoẹo cổ cười nói: “Một giờ đồng hồ, ai, nhìn này, cậu chịu được hả?”

Trong mắt Ngao Túc xẹt qua một vệt giãy dụa, vẫn lắc đầu nói: “Cho dù cởi ra, bây giờ cũng không thể xử lí, cũng không thể nhẫn nhịn.”

Hoa Linh cười khúc khích, cảm thấy dáng vẻ Ngao Túc nghiêm túc xoắn xuýt cực kì thú vị, y lấy trong balo ra một cái khăn quàng cổ, tung ra trước ngực Ngao Túc, sau đó kéo hai đầu khăn vòng qua cổ Ngao Túc, cột lại, sau đó sửa sửa đôi chỗ, sửa thành tạo hình vây miệng thịnh hành gần đây, vừa vặn che luôn phần ngực đầy vết bẩn.

“Được rồi.” Hoa Linh vỗ vỗ tay, thoả mãn đắc ý nhìn kiệt tác của mình, nói với Ngao Túc: “Giờ nhìn không thấy đâu.”

Ngao Túc:…

Hoa Linh xoay người tiếp tục xem Cừu vui vẻ, không chú ý khuôn mặt cứng đờ của Ngao Túc sau lưng.

# bàn về một người mắc chứng khiết phích cưỡng bách, mặc quần ngoài bẩn hay quần sịp dơ dù có che cũng không thể chấp nhận được #

Sau mười mấy phút, Ngao Tứ truyền đến tin tức tốt: “Đường hầm đã thông.”

Dòng xe cộ chậm rãi tiến lên, nửa giờ sau, rốt cục đi qua đường hầm tắc nghẽn cả buổi trưa, người trên xe vừa mệt vừa đói, ba tài xế đạp mạnh ga, một đường chạy như bay. Một giờ sau chạy tới Hán thị.

Lúc ở trên xe Ngao Túc đã đặt khách sạn tốt trong nội thành. Chín giờ tối, một bầy Ma vương Thần tiên mệt mỏi cuối cùng cũng đặt chân tới khách sạn.

Hoa Linh-hay-soi-mói hơi bất mãn với độ sao của khách sạn, nhưng cân nhắc đến quả đầu đang sền sệt cần được tắm gội, cuối cùng vẫn không hé răng, chỉ lén lút oán trách Ngao Túc keo kiệt dưới đáy lòng.

Ngao Túc kéo tay Hoa Linh, hắn vừa đi vừa quay đầu, mở miệng nói với Hoa Linh: “Đây là khách sạn có rượu ngon nhất trung tâm Hán thị, những thứ khác càng tốt hơn vùng ngoại thành, còn đỡ tốn một giờ đi xe.”

Hoa Linh mặt hơi đỏ lên, biết Ngao Túc chắc chắn đoán được ý nghĩ kia của mình, lập tức bỏ tay Ngao Túc ra, nhẹ nhàng lườm hắn một cái, xoay người đi tìm Úc Lũy.

Mọi người tập trung vào trong đại sảnh, nhìn khăn quàng màu đỏ tím trên cổ Ngao Túc, Ngao Tứ kinh ngạc đến suýt thì rớt mắt ra khỏi tròng, trong ấn tượng của hắn, hình như đây là lần đầu tiên nhìn thấy màu sắc khác màu trắng trên người Ngao Túc  —— còn là tạo hình thời thượng xinh đẹp như thế.

Ngao Tứ nhịn cười, bình tĩnh làm bộ không nhìn thấy gì cả, đi cùng Ngao Túc lại quầy tiếp tân làm thủ tục. Tất cả mọi người hơi mệt, tốp năm tốp ba ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, Tô tiểu đạo sĩ còn dứt khoát dựa hẳn vào vai tiểu hòa thượng ngủ gật.

Giải quyết xong thủ tục, lúc chia phòng lại gặp vấn đề, bởi vì có Tạ Thanh Thần, cho nên Ngao Túc đặt trước bảy phòng, Tạ Thanh Thần và Ngao Túc mỗi người một phòng, Ám Ly và Trầm Sa một phòng, Tịnh Không và Tô Hòa một phòng, Ngao Tứ và Dương Tiễn một phòng, Hoa Linh + Úc Lũy một phòng, Kim Lan và tiểu Tiên đồng Linh Vũ một phòng. Những người khác cũng không có ý kiến, riêng Úc Lũy chết sống không chịu, khăng khăng muốn ở một phòng với Dương Tiễn.

=)))))))))))))))))))

Hoa Linh nhẫn nhịn tâm trạng phẫn nộ, túm lấy áo Úc Lũy gào lên: “Cậu lại lên cơn gì đấy?! Muốn lên cơn thì lăn về Hải thị cho tớ!!!”

Dương Tiễn ra vẻ hoàn toàn không nhìn thấy Úc Lũy, trầm mặt đi vào thang máy với Ngao Tứ, Ngao Tứ vừa đi vừa quay đầu lại liếc Úc Lũy, cảm thấy cười trên nỗi đau của người khác thật sảng khoái.

Úc Lũy muốn đuổi theo, Hoa Linh kéo hắn lại, cắn răng quát: “Thành thật chờ đi, giờ thì ngủ với tớ!!!” Tiếng quát của Hoa Linh mang theo mười phần trung khí, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người trong đại sảnh, Tô Cùng cũng bị tiếng quát làm giật mình tỉnh lại.

Úc Lũy bất mãn vô cùng, dù vậy vẫn không chống cự quá nhiều, y như một con cún to xác ngoan ngoãn theo Hoa Linh lên lầu. Vừa vào phòng Hoa Linh lập tức đổ một chậu nước đầy, thả cá ngựa nhỏ vào, Ngao Túc nói cho hắn biết, cá ngựa sau khi biến dị có thể lên cạn, nhưng qua một đoạn thời gian nhất định phải bổ sung nước, nếu không sẽ biến thành cá ngựa khô.

Nhìn cá ngựa nhỏ nhảy nhót tưng bừng trong chậu, Hoa Linh yên tâm vào phòng tắm, thoải mái tắm rửa sạch sẽ. Sau đó, tiến hành khóa giáo dục tư tưởng kéo dài một giờ cho trẻ nghé Úc Lũy, mục đích chỉ có một: Cách Dương Tiễn xa một chút.

Nói hoài nói mãi nói đến mí mắt Úc Lũy đánh nhau, ngã ra giường ngủ thiếp đi.

Hoa Linh đau lòng soi gương, cảm thấy đuôi mắt mình lại nhăn thêm vài nếp, haizzz, quả nhiên suy nghĩ càng nhiều thì già càng nhanh…

Sáng hôm sau, lúc Hoa Linh tỉnh lại, Úc Lũy đã không còn trong phòng, Hoa Linh đen mặt, đứng dậy thu thập xong đi xuống nhà ăn dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy Úc Lũy đĩnh đạc ngồi bên cạnh Dương Tiễn.

Hoa Linh tìm một vị trí ngồi xuống, xuyên qua cửa kính nhìn thấy Cổn Cổn ngồi cạnh Hao Thiên Khuyển ở đình trong sân, còn thè lưỡi lấy lòng vẫy vẫy đuôi…

Phi, một tia tự giác thân là lão hổ cũng không có!

Hoa Linh nhìn thấy cảnh này, không nhịn được quay đầu lại nhìn Úc Lũy và Dương Tiễn, Úc Lũy giờ cũng ngồi cạnh Dương Tiễn, trong mắt lộ ra ánh sáng quỷ dị, Hoa Linh còn mơ hồ nhìn thấy Úc Lũy cũng đang …. vẫy vẫy đuôi với Dương Tiễn

Phi, một tia tự giác thân là Ma tôn cũng không có!

Giữa lúc Hoa Linh lòng đầy căm phẫn khinh bỉ tổ hợp chủ-chó vẫy đuôi thì Ngao Túc bưng hai đĩa đồ ăn đi tới ngồi xuống đối diện Hoa Linh, đẩy một đĩa về phía Hoa Linh.

Hoa Linh cúi đầu nhìn trứng gà dưa chuột quen thuộc …

Hoa Linh vừa thở dài, Ngao Túc lại đưa tay giao cho Hoa Linh một cháo kê, mở miệng nói: “Hôm qua thể lực tiêu hao hơi nhiều, sáng nay có thể uống thêm một chén cháo.”

Hoa Linh dở khóc dở cười nói: “Tôi cám ơn cậu nha…”

Ngao Túc gật đầu, nghiêm mặt nói: “Không cần khách khí.”

Hoa Linh:…

Yên lặng cúi đầu gặm dưa chuột.

Ngao Túc vẫn giống như trước đây, ung dung thong thả cắt bánh trong đĩa, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, sau đó từ từ ăn.

Ăn sáng xong, đợi mọi người thu thập thỏa đáng, tiếp tục lên xe xuất phát, Úc Lũy xem như chuyện đương nhiên tiếp tục chui vào xe của Tiên giới, Ngao Túc cũng tự nhiên tiếp tục ngồi cùng xe với Hoa Linh.

Sau khi lên xe, Ngao Túc lấy khăn quàng đỏ tím trong túi đưa cho Hoa Linh, Hoa Linh cầm lấy nhìn nhìn, khăn quàng cổ đã giặt qua, còn xếp ngay ngắn gọn gàng chỉnh tề.

Hoa Linh nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn ngực Ngao Túc, quả nhiên đã sạch sẽ tinh tươm. Sau đó Hoa Linh nhìn chằm chằm túi trên ngực Ngao Túc, ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Đại hoàng tử điện hạ, cái túi này của cậu công năng rất cường đại nhỉ? Có thể cho tôi nhìn một chút không?”

Ngao Túc khóe miệng cong lên xíu xiu, mở miệng nói: “Đương nhiên có thể.”

Sau đó hắn sờ sờ trong ngực lấy ra một lô túi vải lớn nhỏ, đặt trong lòng bàn tay đưa cho Hoa Linh.

Hoa Linh có chút hồ nghi nhận túi, lấy ngón tay nắn nắn, mềm mại, bên trong hình như có đồ vật.

Ngao Túc mở dây thừng trên miệng túi, ra hiệu Hoa Linh nhìn bên trong, Hoa Linh cúi đầu nhìn, lập tức trợn to mắt, túi này này thoạt nhìn chỉ lớn bằng bàn tay, không gian bên trong lại lớn vô cùng, Hoa Linh cúi đầu nhìn lại, cảm giác như quan sát phòng trong một ngôi nhà từ mái nhà vậy.

“Đây là…” Hoa Linh kinh ngạc mở miệng hỏi.

“Túi không gian Tam giới.” Ngao Túc trả lời: “Là một hạng mục khoa học kĩ thuật cần Ma giới phối hợp đẩy mạnh.”

Hoa Linh nhìn nhìn vẻ ngoài của túi, lại cúi đầu nhìn bên trong túi, trên mặt toát ra biểu cảm không thể tin nổi, trong túi không gian có diện tích chừng một trăm mét vuông, chiều sâu khoảng ba mét, không gian bên trong hiện ra hình vuông lập thể, góc cạnh rõ ràng, bốn vách tường đặt bốn cái giá y hệt nhau, trên giá đặt nhiều loại đồ vật, hộp đá hôm qua đặt trên một trong số những cái giá đó.

Ở giữa túi không gian là một cái giường tatami hình vuông, trên đó có đệm chăn chỉnh tề. Hai bên giường còn đặt vài vali to to nhỏ nhỏ và một số vật phẩm khác, trang trí chỉnh tề, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ.

*Giường tatami:



Hơn nữa Hoa Linh còn phát hiện, vali trên đất mặc dù hình dáng to nhỏ khác nhau nhưng chất liệu và màu sắc giống nhau như đúc, đồng thời trên nóc tất cả valy đều được đánh số, vali lớn nhất dài hơn hai mét, rộng một mét, mặt trên có ghi: T325.

Hoa Linh ngẩng đầu nhìn Ngao Túc hỏi: “Trong này người có thể ở sao?”

Ngao Túc gật đầu nói: “Có thể.”

Hoa Linh tò mò đùa bỡn dây thừng trên miệng túi, nói: “Nhưng miệng túi nhỏ như vậy, sao vào được vậy?”

Ngao Túc chỉ vào khấu trụy cuối dây thừng nói: “Vòng tay chạm vào cái này có thể mở rộng kết giới ở miệng túi.”

Hoa Linh liếm môi, trong lòng sinh ra một chút kính nể mơ hồ với Ngao Túc, không nói những cái khác, chỉ bằng đầu óc thông minh này, Ngao Túc quả thực là một bàn tay vàng làm giàu.

Hoa Linh suy nghĩ chuyển động thật nhanh, hiện tại những phát minh của Ngao Túc này đều dùng tình thế độc quyền bán cho Ma giới, tuy rằng có thể dùng, thế nhưng tốn không ít tiền, hơn nữa cũng không thể bán đứt toàn bộ. Nếu như có thể kéo Ngao Túc về Ma giới, nhất định có thể tăng tổng giá trị GDP của Ma giới trên trên diện rộng, còn có thể bù lại số tiền đã mất.

Nhưng mà hắn là Đại hoàng tử của Tiên giới, tuy rằng không phải Thái tử, nhưng địa vị con trưởng cũng hết sức quan trọng, muốn hắn chuyển quê đổi nghề sợ là chuyện vô cùng khó khăn. Có cách gì kéo hắn đến Ma giới vừa đơn giản vừa khéo léo không nhỉ???

Hoa Linh cau mày suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra ý gì hay, nghĩ trước nên thăm dò một chút, vì vậy, hắn cười híp mắt vỗ tay Ngao Túc mở miệng nói: “Đại hoàng tử điện hạ, cậu có muốn đến Ma giới chơi không? Thực ra Ma giới bọn tôi có rất nhiều chỗ hay ho đấy, phúc lợi đãi ngộ cũng không tồi, có cơ hội, tôi mời cậu đến Ma giới làm khách được không?”

Ngao Túc nhìn Hoa Linh, trầm mặc một chút, sau đó sau thấu kính chợt lóe một vệt ánh sáng, hắn gật đầu nói: “Được, có cơ hội nhất định đi. Nhưng mà, tôi chỉ bán bản quyền, không bán mình…”

.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.