Editor: Vivi
Hoa Linh tỉnh lại sau giấc ngủ sâu, vết bầm trên mặt đã mờ đi, tuy không dọa người như tối qua nhưng vẫn còn nhìn ra vết thương. Mắt trái do xương gò má sưng lên chèn ép nên hơi híp lại, Hoa Linh nhịn đau rửa mặt loa qua rồi cứ vậy chạy đến Kinh Lôi Điện không thèm thay quần áo.
“Ế đâu? Ế!”
Vừa vào cửa điện, Hoa Linh liền vội vã gọi Bình Ế.
“Xem mặt giùm tớ với! Thằng khốn Hình Thiên, tớ muốn giết hắn!”
Trong Kinh Lôi Điện chỉ có mình Phi Liêm, không có bóng dáng Bình Ế. Phi Liêm nâng mắt nhìn Hoa Linh, kinh ngạc nói: “Cậu làm sao vậy?”
Hoa Linh cả giận nói: “Hình Thiên đánh.”
Tâm tình Phi Liêm hiển nhiên rất tốt, trên mặt hiếm khi lộ ra một nụ cười: “Đánh nhau với Hình Thiên, cậu tự tìm ngược à?”
Hoa Linh tức giận ngó trái liếc phải, không thấy người cần tìm, tò mò hỏi: “Ế đâu rồi?”
Phi Liêm đáp: “Bình Ế đi thăm Hậu Khanh. Từ lúc bế quan tới giờ Hậu Khanh không hề ra ngoài, chuyện của Hình Thiên là đại sự của Ma giới, Bình Ế cảm thấy nên báo cho Hậu Khanh biết.”
Hoa Linh nghe vậy thì hơi ngẩn ra, xong mới gật đầu, nói: “Đúng là nên như vậy.” Y dừng lại chốc lát, nhớ tới lần mang Hậu Khanh đến Dưỡng Tâm Điện. Lúc Hậu Khanh nhìn thấy di vật của bọn Hình Thiên, Khoa Phụ đã rất khiếp sợ và bi thương. Hoa Linh không quên được vẻ mặt ấy, đặc biệt là nét kinh ngạc và bi thống khi Hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-phuong-phap-thu-phuc-quy-mao-hoan-my/2171085/quyen-3-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.