Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109
Chương sau
Đỗ Thanh Học nghiến chặt răng, hít một hơi thật sâu, dứt khoát gạt bỏ tạp niệm trong đầu, vuốt lên vết thương nơi ngực, bước nhanh đến gần Kiều Mạt, vừa nhanh chóng vẽ ra nụ cười mặt nạ hóa, vừa vươn tay nắm cổ áo Kiều Mạt kéo cậu lên. “Kiều Mạt, Tống tiên sinh gọi cậu đấy, có phải đầu còn đau không, sao lơ ngơ thế hả?” Đỗ Thanh Học cười híp mắt lôi Kiều Mạt tới cạnh mình, tỉnh bơ thay cậu giảng hòa. Chỉ là giọng nói thấp thoáng âm thanh nghiến răng tiết lộ cõi lòng anh ta đang có hàng vạn con thảo nê mã chạy rầm rập. Còn Kiều Mạt hơi mù mịt, bị Đỗ Thanh Học kéo mạnh thì sợ hết hồn, cậu mở to hai mắt, vẫn nhìn chằm chằm bụng dưới của Kim Trăn không tha. Thấy khoảng cách của hai người bị kéo giãn, trên mặt Kiều Mạt thoáng hiện nét tủi thân, trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng hàm chứa chút khát khao. Tựa như một thú con ngây thơ, ánh mắt nghiêm túc mà cố chấp kia dịch lên, dừng trên mặt Kim Trăn, chẳng hề che giấu, cứ thế bắn ra ước vọng nóng bỏng. Bấy giờ, tất cả mọi người trong phòng đã hiểu ý Kiều Mạt, rành rành là ánh mắt điểu ti cúng bái nam thần nha. *điểu ti: chỉ những người thất bại về mọi mặt -> đen tiền, đen tình, đen sự nghiệp… Mà Tống Tử Dương bắt gặp ánh mắt mang theo vài phần ngây ngô khờ khạo của Kiều Mạt, khi không lại thấy bụng dưới nóng lên, tên trước mắt có thật là thằng ẻo lả không hiểu phong tình sáng nay không vậy? Đôi mắt lơ đãng kia nào có vẻ làm bộ làm tịch, mà trong văn vắt như nước suối, gãi tim Tống Tử Dương ngứa ngáy không thôi, sao hồi trước không phát hiện tên nhóc này dụ người đến vậy chứ? Kim Trăn – người nãy giờ vẫn im lìm – cũng giương mắt nhìn thẳng vào người trước mặt, từ nhỏ đến giờ hắn gặp không ít kẻ có hứng thú với mình, nhất là ba năm ở nước ngoài, xung quanh luôn có người theo đuổi với đủ mọi độ tuổi, đủ loại màu da, đủ kiểu tính cách. Cho nên, Kiều Mạt vừa nhấc đầu, Kim Trăn lập tức vỡ lẽ hàm ý mà ánh mắt cậu truyền đạt. Trên mặt thanh niên mang theo sự ngây thơ rõ ràng không hợp tuổi, cảm xúc ái mộ toát ra từ ánh mắt phá lệ nóng cháy. Hai đường nhìn nóng hầm hập tựa hồ muốn xuyên thấu mình. Kim Trăn không khỏi hơi ra chiều mỉa mai, thông thường kẻ có hứng thú với hắn nếu không coi trọng bề ngoài, thì cũng nhìn trúng bối cảnh gia thế của hắn, tóm lại không vì dục vọng cũng vì lợi ích. Đứng trước loại người theo đuổi này, ngay cả chán ghét Kim Trăn cũng lười thể hiện, trực tiếp lờ đi không nhìn. Vì vậy, cảnh tượng bây giờ đã quá quen thuộc với Kim Trăn, hắn lạnh lùng nhìn mặt đối phương. Tương phản với ánh mắt nồng nhiệt của Kiều Mạt, ý lạnh trong mắt Kim Trăn phảng phất đâm vào da những người xung quanh khiến họ phát đau. Cơ mà, sự lãnh đạm của Kim Trăn chẳng mảy may ảnh hưởng đến dục vọng muốn dán mặt nóng của Kiều Mạt, cậu vẫn cố chấp, khát khao, xem trọng, nồng nhiệt, thèm nhỏ dãi…mà nhìn mặt Kim Trăn. *mặt nóng: mặt nóng dán lên mông lạnh, ý là người ta lạnh lùng mà mình vẫn cứ lao vào Hai người dòm nhau nửa phút, Kim Trăn rốt cuộc phát hiện điểm bất thường, người đối diện hình như tên Kiều Mạt thì phải, ánh mắt nhìn mình quả thực khang khác những kẻ ái mộ trước đây, trong ánh mắt này tựa hồ có thêm điều gì đó. Trong lòng Kim Trăn chợt dâng lên một ảo giác rất chi vi diệu, thay vì nói đối phương đang nhìn người mình thích, bảo là đang đang nhìn chòng chọc miếng thịt mình mê tít thì đúng hơn… Một loại ánh mắt đầy đói khát, “đói khát” đúng nghĩa đen, cảm giác của nửa người trên ý. Ảo giác dần gia tăng, Kim Trăn dường như thấy khóe môi khẽ cong của Kiều Mạt đã ứa ra nước miếng trong suốt… Lập tức, hắn cảm thấy nếu lúc này trong phòng chỉ có hai người, thể nào Kiều Mạt cũng sẽ nhào lên người mình mà chẳng buồn do dự, nghĩ đến đây, vẻ mặt vốn chỉ có chút khinh thường nhanh chóng pha trộn thêm ít căm ghét và bài xích. Chứng kiến biểu cảm của Kim Trăn, Tống Tử Dương ngầm hiểu vị thiếu gia này không hề có ý định với kẻ dâng lên tận cửa trước mắt. Hắn ngẫm nghĩ giây lát, khẽ nhếch miệng, vỗ chỗ trống còn lại bên cạnh mình, gọi: “Kiều Mạt, tới đây ngồi.” Đỗ Thanh Học phải nhéo thiệt mạnh lên cánh tay Kiều Mạt, cậu mới xem như triệt để thoát khỏi trạng thái “cõi trên”, nhìn nhìn Tống Tử Dương, rồi lại dòm Đỗ Thanh Học đang cười như muốn ăn thịt người, cuối cùng lưu luyến nhìn thoáng qua Kim Trăn, sau đó đến ngồi cạnh Tống Tử Dương. Tống Tử Dương híp mắt, đánh giá người kế bên từ đầu tới chân, ôn hòa nói: “Kiều Mạt này, sáng nay hai ta ầm ĩ không vui vẻ lắm trên du thuyền, nhưng tối nay cưng lại tới nữa, có phải chứng tỏ hai ta vẫn có thể tiếp tục không?” Tống Tử Dương vừa dứt lời, Đỗ Thanh Học và thanh niên trong lòng Tống Tử Dương chẳng hẹn mà cùng đen mặt. Kiều Mạt thì hoàn toàn chẳng hiểu tiếp tục trong miệng Tống Tử Dương là ý gì, giờ trong đầu cậu chỉ tràn ngập ý nghĩ làm thế nào vứt cái gã vướng bận này đi để lao đến với lô đỉnh yêu dấu, nên cậu chả nghĩ ngợi gì mà lắc đầu luôn. Thấy cách thức từ chối đơn giản mà lỗ mãng của Kiều Mạt, sắc mặt Đỗ Thanh Học đã từ đen chuyển xanh, anh ta cảm thấy mình 80% đừng mong ngắm thái dương ngày mai nữa. Chỉ trong vài phút, anh ta đã thấy tim mình đập sớm hoặc ngừng đập mấy lần… Quả nhiên, Tống Tử Dương tức khắc lạnh mặt, toan mở miệng xả giận, thì Hoắc Ly ngồi một bên bỗng cười khẽ, nói: “Tử Dương, dưa hái xanh không ngọt.” Giọng điệu của Hoắc Ly hàm chứa ý cười, khiến Tống Tử Dương nghe mà càng phẫn uất. Hắn vuốt ve sống lưng của thanh niên trong lòng, quay sang bảo Hoắc Ly: “Sao, cậu muốn nếm thử xem dưa ngọt hay không à?” Hoắc Ly lắc đầu cười, nhìn lướt qua Kim Trăn kế bên. Tống Tử Dương thấy thế, cũng nhìn về phía Kim Trăn, trong mắt có ý hỏi dò. Kim Trăn chẳng nói gì, lạnh lùng và khinh thường hiển lộ rõ ràng trong ánh mắt. Biết Hoắc Ly và Kim Trăn đều không muốn dính dáng, Tống Tử Dương cười khẩy, quay đầu nói với Kiều Mạt: “Kiều Mạt, sáng một lần, tối một lần, mỗi lần gặp cưng đều mất hứng một lần, cưng bảo nên tính sao đây?” Kiều Mạt trợn mắt, định đáp là “vậy ta đây xin cáo từ”, song chưa kịp mở miệng, Đỗ Thanh Học đã tiếp lời: “Tống tiên sinh, đại nhân anh không nên chấp tiểu nhân nha, đừng chấp nhặt với Kiều Mạt thiếu đầu óc này làm chi, hôm nay mọi người đều chơi vui vẻ, vì tí việc vớ vẩn mà quét mất hứng thú của anh thì quá là không đáng, hay anh xem như vầy được không? Để Kiều Mạt tự phạt hai ly, nói lời xin lỗi, rồi anh giơ cao đánh khẽ một lần được không ạ?” Đỗ Thanh Học nói đến là chừng mực, thái độ hạ mình lấy lòng, trông như đang nâng bi Tống Tử Dương lên rõ cao, kỳ thực đang ám chỉ nếu hắn so đo việc nhỏ thì sẽ đánh mất thân phận. Đổi lại người khác, có lẽ sẽ mượn bậc thang này mà đổi giọng rồi, tiếc rằng Tống Tử Dương là loại người nào chứ, hơn ba mươi tuổi đã lèo lái công ty giải trí lớn nhất nước – Thịnh Dương, bàn về gian giảo xảo trá và không biết xấu hổ, hắn mà xưng hạng nhất, ai dám nhận hạng hai nào… Đúng vậy, nhất rồi đến nhì, không hề ngược, chính là tiết tấu trông về bóng lưng mà mình thúc ngựa cũng nhìn không tới ấy. *thường thì người ta hay nói là “nó dám xưng hạng nhì thì không ai dám xưng hạng nhất”, nên ở đây tác giả mới nói là không ngược Bạn đang Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng nghe xong liá»n nhìn Äá» Thanh Há»c, hÃp mắt, thế mà gáºt Äầu tháºt: âCÅ©ng Äược, Äã váºy thì phạt hai ly Äi.â Äá» Thanh Há»c thấy thế thì thầm thá» phà o má»t hÆ¡i, vá»i tiến lên trÆ°á»c cầm lấy má»t ly bia cỡ lá»n, rót Äầy ly, Äang Äá»nh ÄÆ°a tá»i trÆ°á»c mặt Kiá»u Mạt thì Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng ÄÆ°a tay ngÄn lại. Äá» Thanh Há»c sá»ng sá»t, trong lúc ấy, Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng lấy má»t ly rượu nhá» gần Äó, chá»n má»t chai tequila có Äá» cá»n cao nhất trên bà n, rót Äầy, thả và o ly bia. *tequila: rượu chÆ°ng cất có Äá» cá»n cao của Mexico, thÆ°á»ng thì có Äá» cá»n từ 38â40%, song cá biá»t có loại có Äá» cá»n lên tá»i 43â46% Äá» Thanh Há»c nhìn chất lá»ng sủi bá»t trong ly bia, trầm mặc giây lát, mặt hiá»n lên nụ cÆ°á»i khá»: âTá»ng tiên sinh, thân mình Kiá»u Mạt chắc không chá»u ná»i kÃch thÃch cỡ nà y Äâu, anh xemâ¦â Giá»ng Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng láºp tức lạnh xuá»ng: âKhông uá»ng cÅ©ng Äược, hôm nay ra khá»i cÄn phòng nà y rá»i, Kiá»u Mạt Äừng mÆ¡ lÄn lá»n trong giá»i giải trà nữa.â Trong phòng lặng ngắt nhÆ° tá», ánh mắt ai nấy Äá»u táºp trung trên ngÆ°á»i Kiá»u Mạt. Kiá»u Mạt nhÃu mà y, nhìn Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng bằng ánh mắt hÆ¡i khó hiá»u, há»i: âTá»ng tiên sinh, tôi uá»ng là Äược Äúng không?â Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng gáºt Äầu, má»m cÆ°á»i: âHai ly, uá»ng hết hai ly thì bá» qua chuyá»n hôm nay.â Nghe váºy, Kiá»u Mạt liá»n vÆ°Æ¡n tay cầm ly bia trên bà n, uá»ng á»±c má»t hÆ¡i cạn sạch. Hoà ng tá» nhá» chÆ°a từng uá»ng rượu á» Long cung, ngay cả lúc tham dá»± thá» yến của Long vÆ°Æ¡ng cÅ©ng uá»ng quỳnh tÆ°Æ¡ng ngá»c dá»ch có sá» Äá» cá»±c thấp, mùi vá» không khác bia trái cây của trần gian lắm. *quỳnh tÆ°Æ¡ng ngá»c dá»ch: ÄÆ¡n giản là rượu ngon Cho nên, khi loại rượu pha trá»n và ng trắng nà y vừa và o miá»ng, Kiá»u Mạt Äã cau mà y, Äã Äắng còn cay xè, mấy thứ của trần gian thiá»t khó uá»ng. Dù thế, Kiá»u Mạt vẫn gắng chá»u Äá»±ng mùi vá» khó á» mà uá»ng cho xong. Äặt ly rượu xuá»ng rá»i, Kiá»u Mạt chá» thấy cá» há»ng nóng rát Äến Äau Äá»n, má»t luá»ng ấm áp từ dạ dà y dâng thẳng lên Äá»nh Äầu, hai gò má hÆ¡i nóng lên, cÆ¡ thá» lâng lâng⦠Quả là má»t thá» nghiá»m diá»u kỳ, rượu nà y tuy uá»ng và o miá»ng chẳng ra là m sao, nhÆ°ng cảm giác khi uá»ng xong lại là Äiá»u hoà ng tá» nhá» chÆ°a từng nếm trải. Kiá»u Mạt dán mắt và o cánh tay dần á»ng Äá» của mình, mắt sáng rá»±c, té ra uá»ng thứ nà y có thá» Äá» lên nóng lên, xà i tá»t hÆ¡n cả chân khà nữa. Hoà ng tá» nhá» nhìn cái ly trong tay, khá»i Äá»ng hình thức hiếu há»c ham tìm tòi, Äặt ly cái bá»p trÆ°á»c mặt Äá» Thanh Há»c, nói: âLy nữa Äi.â Äá» Thanh Há»c trợn mắt há há»c dòm Kiá»u Mạt, nghÄ© bụng Äây là bắt Äầu say xá»n giá» trò hả⦠Mà Äám ngÆ°á»i Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng và Hoắc Ly lại cÆ°á»i cÆ°á»i chẳng nói gì, ba cô em bên cạnh Hoắc Ly có chút lo lắng ra mặt, cái loại bom ná» dÆ°á»i nÆ°á»c nà y má»i uá»ng xong thì trông có vẻ á»n Äấy, song tác dụng cháºm chẳng nhá» Äâu. Nhìn cái Äiá»u ná»c ừng á»±c của Kiá»u Mạt là biết cáºu chÆ°a từng uá»ng chắc luôn, còn cái vụ thêm ly nữa, ba cô em xem nhÆ° mình nghe nhầm. Äá» Thanh Há»c cÅ©ng Äâu biết tá»u lượng Kiá»u Mạt ra sao, anh ta má»t má»±c ngó chừng mặt Kiá»u Mạt, lưỡng lá»± không biết có nên rót ly thứ hai cho cáºu hay không. Äúng lúc nà y, Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng giÆ¡ tay gá»i nhân viên phục vụ gần Äó, ghé tai cáºu ta nói và i câu, trên mặt nhân viên thoáng hiá»n vẻ quái dá», Äoạn ra khá»i phòng. Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng nhìn là n da Äã Äá» Äến táºn mang tai của Kiá»u Mạt, cÆ°á»i khẽ: âKiá»u Mạt, không tá»i nha.â Kiá»u Mạt nghe váºy thì giÆ°Æ¡ng mắt nhìn Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng, sau lại quay Äầu nhìn Kim TrÄn phÃa sau, Äá»i phÆ°Æ¡ng vẫn giữ nguyên bản mặt vô cảm. Kiá»u Mạt chá» cảm thấy hai má ngà y cà ng nóng, tầm mắt cÅ©ng hÆ¡i mÆ¡ há». Giá» phút nà y, ánh Äèn u ám trong phòng hắt lên mặt Kim TrÄn, tôn lên sÆ°á»n mặt sắc nét hoà n mỹ của hắn, khiến Kiá»u Mạt cà ng yêu thÃch không thôi, rặt má»t bá» ngắm mỹ nhân dÆ°á»i ánh Äèn, cà ng ngắm cà ng mê Äắm. Trong Äầu Kiá»u Mạt vụt lóe má»t suy nghÄ© mÆ¡ mà ng: Äá»nh nà y Äẹp quá xá, Äẹp hÆ¡n anh hai luôn. NghÄ© má»t há»i, cáºu vô thức ná» nụ cÆ°á»i toe toét vá»i Kim TrÄn. Mi mắt cong cong, rÄng trắng tinh, phá»i vá»i gÆ°Æ¡ng mặt bá» rượu nhuá»m Äá», Kiá»u Mạt cÆ°á»i nhÆ° Äứa trẻ không rà nh sá»± Äá»i. Sắc mặt Kim TrÄn cà ng Äen hÆ¡n, gân xanh trên thái dÆ°Æ¡ng khẽ nảy lên. Äầu óc ngÆ°á»i ná» có vấn Äá» Äúng không, ban nãy cÆ°á»i nhÆ° thằng hám trai, giá» cÆ°á»i nhÆ° thằng ngá»c⦠Nhìn hai ngÆ°á»i trao Äá»i ánh mắt kỳ dá», Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng không nóng máu nhÆ° há»i nãy nữa, so vá»i sắc tâm dà nh cho Kiá»u Mạt, hắn cà ng muá»n khai quáºt biá»u cảm của Kim TrÄn hÆ¡n. Nên biết, chuyá»n có thá» khiến diêm vÆ°Æ¡ng mặt lạnh Kim nhá» thiếu biến sắc mặt không nhiá»u Äâu. Từ nÄm Kim TrÄn tám tuá»i, Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng không há» thấy cÆ¡ mặt hắn kéo giãn trên diá»n rá»ng nữa. Hôm nay chẳng dá»
gì có cÆ¡ há»i chứng kiến Kim TrÄn phá nát hình tượng gầy dá»±ng trÆ°á»c giá», Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng Äá»i nà o bá» qua dá»
dà ng, hắn châm Äiếu thuá»c, hút má»t hÆ¡i, hà o hứng há»i: âKiá»u Mạt, sao, ÄỠý Kim thiếu nhà bá»n anh à ?â Giá» Äây, Kiá»u Mạt cảm giác thân thá» cà ng lúc cà ng nhẹ bẫng, cáºu ngó Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng, mãi sau má»i ý thức Äược Kim thiếu trong lá»i hắn chÃnh là lô Äá»nh ngon giai mình chá»n trúng, láºp tức gáºt Äầu. Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng má»m cÆ°á»i, trong mắt chợt lóe tia giảo hoạt, bấy giá» nhân viên phục vụ cÅ©ng Äẩy cá»a và o, trên khay Äặt má»t chai rượu Äế. Nhân viên nhanh nhẹn má» nắp, Äá» chai rượu lên bà n. Má»i ngÆ°á»i không hẹn mà cùng nhìn nhãn tên thô sÆ¡ dán trên chai: thiêu Äao tá», 75 Äá». Tay Äá» Thanh Há»c khẽ run rẩy, thầm rủa xả trong lòng: Äáºu má»e, Kim Äiá»n không há» là câu lạc bá» siêu cấp hà ng Äầu Bắc Kinh, hÆ¡n ná»a Äêm ná»a hôm Äà o Äâu ra Äặc sản Äông Bắc nà y váºy⦠Tá»ng Tá» DÆ°Æ¡ng ung dung cầm chai tequila vừa rá»i, cháºm rãi rót và o ly bia, hết chai mà ly vẫn chÆ°a Äầy, hắn gáºt gù, rá»i cÅ©ng pha chế Äúng y nhÆ° ly Äầu tiên, chẳng qua ly rượu nhá» thả và o lần nà y là thiêu Äao tá» 75 Äá». Theo má»t tiếng âtõmâ, ly rượu nhá» chìm xuá»ng, trong phòng ngáºp ngụa hÆ°Æ¡ng rượu ná»ng nặc. Sắc mặt Äá» Thanh Há»c cÅ©ng từ xanh chuyá»n trắng, chá» nhìn cái ly trÆ°á»c mắt mà anh ta Äã thấy cá» há»ng bắt Äầu ran rát, tiếp tục lan xuá»ng phÃa dÆ°á»i, Äến gan, Äến dạ dà y, Äến ruá»t, Äến trứngâ¦
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109
Chương sau