Nghe thế, Kim Trăn khẽ nhướng mày, hỏi:
“Em đúng là yêu quái à?”
Kiều Mạt lập tức xù lông: “Anh mới là yêu quái, em là thần thú, thần thú, Đại long tộc em là giống loài cao quý nhất Tiên giới.”
Kim Trăn nhìn mặt Kiều Mạt một cách thích thú, kéo dài giọng: “Ồ… Thần thú à…”
Nói xong, hắn khẽ siết ngón tay đang nắm tiểu long căn, đầu ngón tay trêu đùa long khẩu mấy cái.
“A ~”
Kiều Mạt bị Kim Trăn khiêu khích đến nhịn không được rên thành tiếng, vừa thẹn vừa bực trừng hắn.
Kim Trăn không nói lời nào, chỉ mê mải ngắm Kiều Mạt bằng ánh mắt đong đầy yêu thương và khát vọng, chuỗi ngày chia ly tuy chỉ có nửa tháng ngắn ngủi, nhưng đối với hai người đang đắm chìm trong tình yêu nồng nhiệt thì chẳng khác nào nửa thế kỷ.
Hoàng tử nhỏ rốt cuộc làm đầu óc trống rỗng dưới sự dụ dỗ của Kim Trăn, tạm thời đặt những việc khác sang một bên, nằm mềm rũ trong lòng hắn như vũng nước, cảm nhận từng cơn sóng tình do hắn khơi mào trên người mình, tham lam hưởng thụ khoái cảm và niềm khát khao đã lâu không gặp.
Một giây sau, thần thú biến thần thụ.
…
Củi khô lửa bốc, mây mưa cả đêm.
Hừng đông hôm sau, một tia nắng mai lâu rồi không thấy xuyên qua khe rèm cửa rọi vào phòng, Kim Trăn vừa thức dậy thì nghe thấy tiếng hò hét loạn xạ trong hành lang, cơn mưa trút nước kéo dài nguyên tuần rốt cuộc cũng tạnh, cả đoàn phim hoan hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-phuong-phap-an-kim-dan-chuan-khoi-chinh/1964850/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.