Xe chạy đến một giao lộ, hai bên đường nhỏ là rừng trúc, đường rộng chưa đầy một mét, Đầu Trọc dừng xe lại, nói với Kiều Mạt và Ô Mãn:
“Chỉ có thể chạy tới đây thôi, tiếp theo xe không vào được.”
Ba người xuống xe, Ô Mãn vẫn còn ngái ngủ lơ tơ mơ, mở mắt ngó quanh quất bốn phía, nhất thời hơi hoảng hốt, không biết mình đang ở đâu.
Kiều Mạt thấy con đường nhỏ quanh co trong rừng trúc trải dài về phía trước, tiếp nối cuối đường là một bậc thang đá dẫn thẳng lên trên, giữa sườn núi mơ hồ thấy được tường miếu nâu nâu.
Lúc này, trời đã gần tối hẳn, gió nhẹ thổi qua rừng trúc tạo thành âm thanh xào xạc, không khí tràn ngập hương vị hỗn độn, Kiều Mạt nhìn nhìn rừng cây trước mặt đầy cảnh giác, trong mắt thoáng hiện vẻ quái lạ.
Đầu Trọc vỗ vỗ vai Ô Mãn: “Đi thôi, sơn miếu nằm ngay phía trên đó, chúng ta lên thôi.”
Hiện giờ Ô Mãn cũng đã tỉnh táo phần nào, nhìn rừng trúc tối tăm âm u, trong lòng cũng nảy sinh vài phần cảnh giác, bèn liếc mắt dòm Kiều Mạt.
Kiều Mạt suy tư giây lát, nói: “Đi thôi, hồi nữa trời tối đen, đường núi không dễ đi đâu.”
Kế đó, hai người theo Đầu Trọc đi sâu vào rừng trúc, Đầu Trọc vừa đi vừa đảm đương vai trò hướng dẫn viên du lịch giới thiệu về ngọn núi này:
“Núi này tên là Cửu Phong, đây là mỏm núi thấp nhất của Cửu Phong, đường cũng dễ đi nhất nên người ta mới xây sơn miếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-phuong-phap-an-kim-dan-chuan-khoi-chinh/1964791/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.