Kiều Mạt phục hồi từ trạng thái ngây đơ như phỗng, tính ngoan ngoãn mở miệng gọi anh dâu hai.
Nhưng vừa thốt ra mấy chữ ấy đã thấy sắc mặt Mạc Vũ Sinh thoáng cái trở nên lúng túng, hoàng tử nhỏ bèn uốn lưỡi sửa thành:
“Anh… hai, hóa ra anh quen anh Mạc hả?”
Ngao Tứ cười cười hôn chụt lên má Mạc Vũ Sinh cái nữa, đáp:
“Đúng vậy, trước khi đi Brazil anh có kể chuyện của em cho cậu ấy nghe, cậu ấy bảo từng tình cờ gặp em tại Kim Điện vào buổi tối. Không ngờ sau này hai người lại cùng gia nhập một đoàn phim.”
Kiều Mạt vỡ lẽ, rốt cuộc hiểu tại sao Mạc Vũ Sinh luôn mơ hồ đối tốt với mình, nút thắt trong lòng được tháo gỡ, cảm giác thân thiết bỗng chốc nâng cao một bậc. Xét thấy sự đối lập rõ ràng giữa anh hai loang lổ việc xấu tại Long cung và Mạc Vũ Sinh ôn nhuận hòa ái, hoàng tử nhỏ quyết định đứng về phe anh dâu ngay và luôn.
Kiều Mạt chạy ba bước thành hai bước tới gần Mạc Vũ Sinh, giúp anh đẩy tay Ngao Tứ ra, hỗ trợ người ta thoát khỏi vuốt rồng xong, cậu nhìn Ngao Tứ và cất giọng chính nghĩa:
“Anh hai, không được ăn hiếp anh Mạc.”
Đoạn, cậu đẩy Mạc Vũ Sinh sang một bên, tự mình ngồi bên cạnh Ngao Tứ, giở giọng giáo dục thấm thía bằng giọng điệu ba vợ:
“Tiểu Nhị à, thích là làm càn, nhưng yêu là kiềm chế, con đây là thích quá đà rồi biết không?”
Ngao Tứ nghe vậy thì ra chiều ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-phuong-phap-an-kim-dan-chuan-khoi-chinh/1964777/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.