Kiều Mạt nhanh chóng mở thiên nhãn, quét khắp cơ thể những người khác một vòng, cũng không phát hiện điều chi bất thường, căn phòng an tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng nước chảy róc rách vang lên khe khẽ.
Thông qua thiên nhãn, Kiều Mạt nhìn thấy chân khí vốn bao phủ Đào Di đã xoắn thành luồng sáng to cỡ cánh tay, và đang co duỗi, thăm dò xung quanh cô.
Ngay khoảnh khắc cấm chế bị hủy bỏ, Kiều Mạt và Ô Mãn đồng thời cảm nhận được một linh áp có áp lực cực mạnh ập vào mặt, đúng là linh lực phát hiện hôm nay. Khi tiếp xúc với khí tức này trong khoảng cách gần, Kiều Mạt tức khắc nhận thấy ma khí xen lẫn trong đó, là ma vật, hơn nữa cấp bậc rất cao.
Hồi chuông cảnh báo kêu inh ỏi trong lòng hoàng tử nhỏ, cậu nhìn chằm chằm Đào Di trong hồ.
Lúc này, ngoại trừ Đào Di thì trong hồ chẳng còn ai khác, luồng linh áp hùng mạnh này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu? Kiều Mạt thầm nghi hoặc, chẳng lẽ đoán lộn rồi? Bản thân Đào Di mới là ma vật chăng?
Ô Mãn cũng đang căng thẳng muốn chết, hắn ngóc thẳng cổ, nhìn đăm đăm đằng trước.
Chỉ thấy Đào Di trông như mới tỉnh ngủ, cô khẽ cử động đầu, mở mắt, hơi nước trong hồ làm mờ tầm mắt cô, cô bèn đưa tay lên dụi mắt, đoạn ngó lên bờ tìm bóng dáng Tịnh Tịnh.
Kiều Mạt quan sát nhất cử nhất động của Đào Di, không buông tha bất cứ ánh mắt hay biểu cảm nào. Đào Di lại chẳng hề hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-phuong-phap-an-kim-dan-chuan-khoi-chinh/1964773/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.