Tối ấy, hoàng tử nhỏ ngạo kiều khăng khăng không chịu ngủ trong phòng Kim Trăn, nguyên nhân là vì trên người Kim Trăn có mùi Trúc Ảnh. Kim Trăn không hiểu mình với Trúc Ảnh đến góc áo còn chả chạm nhau thì đào đâu ra mùi chứ. Vì thế, hắn cho rằng Kiều Mạt biết mình muốn về Bắc Kinh nên đang nhõng nhẽo làm mình làm mẩy đây mà.
Yêu cầu gì Kim Trăn cũng có thể chấp nhận, nhưng tuyệt đối không cho phép Kiều Mạt sang phòng người khác ngủ, thành ra hoàng tử nhỏ đấu tranh cả buổi rồi cũng đành thỏa hiệp. Cuối cùng, cậu ôm chăn chạy ra ghế salon ở gian ngoài, nói:
“Đêm nay em ngủ ở đây.”
Kim Trăn có chút bất đắc dĩ: “Em vào trong ngủ đi, anh ngủ salon.”
Kiều Mạt liếc Kim Trăn một cái, bảo: “Salon nhỏ lắm, anh ngủ không thoải mái, em mới vừa.”
Kim Trăn thấy Kiều Mạt hờn dỗi nhưng vẫn quan tâm mình, không khỏi thấy lòng ấm áp, bèn xoa xoa đầu Kiều Mạt:
“Được rồi, anh đi tắm đây, cửa phòng ngủ để mở, em muốn vào lúc nào cũng được.”
Kiều Mạt ngoẹo đầu đi, ngóc lên nói: “Còn lâu em mới vào.”
Kim Trăn khẽ nhếch môi, không nói gì, xoay lưng vào phòng tắm.
Mười lăm phút sau, khi một thân hình cực chuẩn chỉ quây mỗi khăn tắm bên hông cứ thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt, hoàng tử nhỏ thiệt tình hơi hối hận vì ban nãy nói cứng quá.
Mỹ nam kế quỷ gì, phạm quy.
Kim Trăn lại chẳng nói gì thêm, chỉ chăm chú nhìn Kiều Mạt đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-phuong-phap-an-kim-dan-chuan-khoi-chinh/1964761/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.