Hắn quan sát mấy ngày, tìm người trong thôn đặt củi gạo dầu muối, cứ bảy ngày đưa tới một lần, sau đó đóng cửa sinh hoạt. Bạch Tử Hạo ngồi bên cửa sổ nghe tiếng đọc sách của học đường sát vách, cứ ngồi thế cả ngày, đến đêm lại tới giếng múc nước, vào bếp làm vài món ăn đơn giản, không muốn gây ra bất cứ phiền phức gì...
Cũng thật buồn cười, trước kia mỗi ngày hắn chỉ biết nghĩ nên hầu hạ Kim Phỉ Nhận thế nào, vô cùng mệt mỏi, giờ được yên tĩnh lại có chút không quen, luôn cảm thấy trống rỗng, không biết nên làm gì, còn có chút tịch mịch. Khi cô đơn, hắn sẽ luôn nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới rất nhiều người, nghĩ tới nghĩ lui rồi lại khóc.
Bạch Tử Hạo cũng không cô đơn được bao lâu, Khổng Mộ Hoa nhà bên sẽ luôn tới tìm hắn chơi, chỉ cần hắn thoáng tỏ ra buồn chán là Khổng Mộ Hoa sẽ tủi thân òa khóc, như mưa đọng trên hoa lê, đáng thương vô cùng. Hắn không chịu nổi cô nương khóc nhè, không hiểu sao sẽ làm rất nhiều chuyện kì quái.
Khổng Mộ Hoa: "Tử Hạo ca ca, trong sân nhà huynh có nhiều cỏ dại quá, chúng ta nhổ sạch đi."
Bạch Tử Hạo từ chối được một lần, sau đó cố gắng nhổ cỏ, dựng một dàn nho, còn làm một chiếc xích đu móc lên giàn cây cho nàng.
Khổng Mộ Hoa: "Tử Hạo ca ca, sân nhà huynh lớn thật đấy, chúng ta đào một cái ao đi, có thể dùng nó để soi gương nha."
Bạch Tử Hạo từ chối được hai lần, sau đó nghiên cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-ket-cuc-viec-cuu-lam-nhan-vat-phan-dien/1504916/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.