Tống Thanh Thời nghi hoặc hỏi: "Phượng Quân nghe như nhũ danh?"
"Là nhũ danh." Thiếu nữ áo đỏ tự xưng là Phượng Quân nhẹ nhàng kéo tay áo cậu, tủi thân đáp: "Ta chỉ nhớ mang máng là mẫu thân luôn gọi ta như vậy, nhưng đầu ta đau quá, không nhớ được gì khác..."
Tống Thanh Thời cảm giác tổn thương trên đầu Phượng Quân không nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng tới kí ức, thế nhưng ngẫm lại đầu mình cũng vô duyên vô cớ mất trí nhớ đó thôi, lại do dự, có lẽ là ở thế giới tu tiên này việc mất trí nhớ cục bộ là chuyện thường gặp à?
Lai lịch Phượng Quân kì lạ, dung mạo và khí chất đều khiến cậu vô cớ có thiện cảm, mùi hương trên người cũng ngọt ngào, cậu thậm chí còn có xúc động muốn ôm người về yêu thương.
Tống Thanh Thời cố gắng suy nghĩ, trong trí nhớ của cậu đều là y học và nghiên cứu, chưa bao giờ có ý nghĩ kì quái này với con gái, dù có xinh đẹp đến mấy cũng chưa từng... Chẳng lẽ trong đoạn kí ức cậu mất đi đó còn bao gồm thay đổi tính cách, làm rất nhiều chuyện hèn hạ bỉ ổi?
Trong đầu bỗng hiện lên một đoạn ký ức.
Hình như cậu từng trong đêm khuya thanh vắng, ôm lấy một mỹ nhân, bất chấp phản kháng mà cưỡng hôn người ta? Mỹ nhân khổ sở đến sắp khóc...
Đây là hành vi tiêu chuẩn của mấy cha dê xồm rồi?
Tống Thanh Thời có chút luống cuống...
Phượng Quân cúi đầu, thỉnh thoảng lén quan sát sắc mặt Tống Thanh Thời, như thể đang yên lặng tự hỏi điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-ket-cuc-viec-cuu-lam-nhan-vat-phan-dien/1504909/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.