Vinh Diệp trốn ở trong phòng hết một ngày một đêm, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, không khóc nổi nữa. Hắn mờ mịt nằm trên giường, trong đầu trống rỗng, hắn cảm tưởng như cuộc sống đã kết thúc, tương lai chỉ là một vùng tăm tối.
Đây là kết cục của kẻ ngu xuẩn...
Minh Hồng và Hà Khánh Vân đều đến gõ cửa, nhưng hắn quá nhục nhã, không dám gặp bạn tốt của mình, nên không trả lời. Hai người kia bất đắc dĩ, đành để lại bánh ngọt hắn thích ăn ở cửa, sau đó cùng canh giữ ở ngoài, sợ hắn làm chuyện gì đó ngu ngốc. Vinh Diệp lặng lẽ đi đến bên cửa sổ, qua khe hở nhìn thấy bóng dáng cả hai, trong lòng càng thêm khó chịu, thứ mệnh thối như hắn, căn bản không xứng đáng có được những người bạn tốt như vậy.
Hắn là lông gà chen vào bầy chim sẻ giả vờ làm Phượng Hoàng, không dám để cho người khác biết quá khứ của mình.
Hắn nói mẫu thân là khuê các thùy mị đức hạnh, phụ thân là người có học thức đọc được đủ thứ thi thư, tất cả đều yêu hắn, hắn là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương và sự cưng chiều của mọi người.
Những lời dối trá này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, hắn nói đến mức chính hắn cũng phải tin.
Nhưng giả dối vẫn mãi là giả dối, đó chỉ ảo tưởng mỗi ngày về cuộc sống tốt đẹp của hắn khi còn ở trong lầu xanh bẩn thỉu.
Hắn không thể tiếp tục lừa mình dối người nữa...
Vinh Diệp mở cửa, đi tới trước mặt hai người bạn tốt, cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-ket-cuc-viec-cuu-lam-nhan-vat-phan-dien/1504892/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.