Chương trước
Chương sau
Edit: Ry
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa hốt hoảng.
Đệ tử Xích Long Tông chạy tới thông báo: "Có người đến từ sơn trang Kim Phượng xin được gặp Dược Vương Tiên Tôn, đây là danh sách lễ vật đưa tới ạ."
Tống Thanh Thời suýt phun hết chè trong miệng ra ngoài, cậu bất an nhìn sắc mặt u ám của Việt Vô Hoan, hận không thể giơ tay lên trời thề.
Cậu thật sự không có quan hệ gì với cái môn phái chết dẫm kia! Cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào!
Nhưng sơn trang Kim Phượng là sự tồn tại vô cùng tiếng tăm ở tiên giới, đệ tử Xích Vân Tông chưa trải bao sự đời, trông thấy một đống lễ vật, vừa hoảng vừa sợ, làm gì còn thời gian để suy nghĩ, lập tức chạy tới đây thông báo, như đã ngầm chấp nhận việc Dược Vương Tiên Tôn đang làm khách trong môn phái. Danh sách lễ vật và bái thiếp đã được dâng tới trước mặt, hoàn toàn không cho cậu cơ hội kiếm cớ từ chối.
Tống Thanh Thời lạnh mặt nhìn lướt qua danh sách, trông thấy một đống kỳ hoa dị thảo ở trên, mọi thứ đều đâm vào trái tim cậu, đâm đến ngứa ngáy muốn chết.
Không được, vì thiên sứ nhỏ, cậu phải hung hăng từ chối đám rác rưởi kia!
Tống Thanh Thời vô cùng đau đớn trả lại danh sách lễ vật, làm như không nhìn thấy, đập bàn cả giận nói: "Không gặp!"
Việt Vô Hoan nhìn bái thiếp, mở miệng nói: "Gặp một chút cũng không sao."
Vẻ giận dữ của Tống Thanh Thời lập tức bị phá vỡ, cậu quay đầu lại, không dám tin nhìn Việt Vô Hoan...
Việt Vô Hoan lại tiếp nhận danh sách lễ vật trong tay đệ tử Xích Long Tông, nhìn một chút, cười nói: "Người đã tới đây rồi, cũng nên làm rõ xem là chuyện gì xảy ra mà? Ngươi đi chuẩn bị địa điểm tiếp khách đi, có thể dùng phòng khách không?"
Xích Long Tông thấy bọn họ nhận bái thiếp và danh sách lễ vật, liên tục vâng dạ rồi vội vàng rời đi.
"Tại sao lại muốn gặp những kẻ đó?" Tống Thanh Thời cuống lên, kéo ống tay áo Việt Vô Hoan, nói năng lộn xộn mà hỏi thăm: "Bọn họ đều là súc sinh, ta ghét bọn họ, nhưng hiện giờ ta đánh không lại bọn họ, đánh được ta sẽ đốt cái chỗ rách nát kia..."
"Xin tôn chủ hãy an tâm." Việt Vô Hoan lật ra bái thiếp, chỉ vào cái tên phía trên, cười nói: "Người tới không phải Kim Phỉ Nhân, mà là tên nô lệ Bạch Tử Họa, không, giờ hẳn là hắn đã được xóa bỏ thân phận nô lệ, là bảo bối đầu tim của Kim Phỉ Nhận. Kim Phỉ Nhận vì che chở cho hắn mà bị Viêm Lang trong bí cảnh Cực Diễm cắn, nghe nói vài ngày nữa hai người sẽ kết đạo lữ."
Tống Thanh Thời cảm thấy cái tên này rất quen, nghĩ rất lâu, mới nhớ ra đó là thiếu niên áo trắng cậu từng thấy trên đài Lang Can.
Huyết Vương Đằng lại bò lên cổ tay cậu, nũng nịu quấn chặt, lắc lắc.
"Tên kia không phải là người xấu." Việt Vô Hoan cười nói: "Tôn chủ, ngươi đi gặp hắn đi, ta hiếu kỳ muốn biết hắn cần gì."
Tống Thanh Thời luôn không có chút sức đề kháng với thỉnh cầu của thiên sứ, dù có không vui cũng phải đồng ý...
Việt Vô Hoan giúp cậu sửa lại mái tóc rối, thả thêm hai cái chú thanh khiết lên pháp y, tạo ra thể diện mà Dược Vương Tiên Tôn nên có, sau đó hào hứng giục cậu đến phòng khách gặp khách, còn mình thì lặng lẽ thả một nhánh Huyết Vương Đằng theo sau, điều tra tình huống.
Tống Thanh Thời buồn buồn tủi tủi đến phòng khách, sau đó bày ra trạng thái khi đang làm thí nghiệm bị quấy rầy, mặt mũi tràn đầy mất hứng, ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, ngón tay không kiên nhẫn gõ lên mặt bàn, hi vọng có thể truyền đạt ra được ý tứ không muốn nghe những lời vô ích.
Đệ tử Xích Long Tông dẫn người của sơn trang Kim Phượng vào phòng khách.
Sau khi Tống Thanh Thời thấy rõ người tới, vẫn hơi sửng sốt một chút.
Ở trong mắt cậu, Việt Vô Hoan vĩnh viễn là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, nhưng thiếu niên tên Bạch Tử Hạo này vẫn để lại trong lòng cậu ấn tượng rất sâu. Hắn tựa như ánh trăng sáng, tuy không thể nói được là đẹp ở chỗ nào, nhưng lại khiến cho mọi ánh mắt dừng lại trên người hắn. Bây giờ trông Bạch Tử Hạo càng thêm tinh xảo, trên người có nhiều hơn mấy phần quyến rũ không thể nói rõ, giống như đóa hoa được nuôi đến nở rộ, tùy tay người tu sửa, sau đó cắm vào bình, tạo thành hình dáng xinh đẹp nhất, mặc người thưởng thức.
Tuy nói trông vẫn rất đẹp, mà hắn cũng không có vẻ gì là miễn cưỡng bất mãn với cuộc sống...
Kim Phỉ Nhận thật lòng yêu hắn, từ nô lệ trở thành đạo lữ của trang chủ cũng coi như là một bước lên trời, hắn là sự tồn tại được người người hâm mộ ở tiên giới.
Nhưng Tống Thanh Thời vẫn cứ cảm thấy quái quái ở chỗ nào, có hơi không thoải mái.
Bạch Tử Hạo biết cậu không thích quanh co, sau khi quy củ hành lễ lập tức thỉnh cầu: "Nghe nói Dược Vương Tiên Tôn sở hữu linh châu của thủy ma thú vạn năm tuổi, sơn trang Kim Phượng muốn cầu một viên, không biết ngài có thể chia sẻ thứ yêu thích của mình?"
Ngọc Thủy Linh ngoài công dụng làm Bích Thủy Tán ra thì còn có thể dùng để trị liệu và áp chế vết thương gây nên bởi thuộc tính Hỏa, cực kì hiệu quả.
Bạch Tử Hạo có linh căn hệ Thủy, nhưng không xin Bích Thủy Tán mà xin ngọc Thủy Linh, hiển nhiên là không phải xin cho mình, mà là xin cho tên súc sinh rác rưởi Kim Phỉ Nhận kia.
Tống Thanh Thời trở nên phẫn nộ, lại không nghĩ ra được nên mắng cái gì, bèn dứt khoát phất tay áo bỏ đi.
Bạch Tử Hạo biết tính Dược Vương Tiên Tôn kỳ quái, hành vi cử chỉ khác với người thường, hắn cũng không cho rằng có thể lập tức cầu được ngọc Thủy Linh, bèn cáo lui rồi ở lại thị trấn gần đó, chuẩn bị dây dưa thêm vài ngày. Hắn có nhan sắc, tính cách lại càng tốt, rất thân thiện, không quá nghiêm khắc, nên nhanh chóng thu phục được vài tên đệ tử ngu ngốc của Xích Long Tông, được chúng mật báo, thỉnh thoảng sẽ "tình cờ" gặp Tống Thanh Thời.
Tống Thanh Thời luôn rất có trách nhiệm với người bệnh, nhất định phải xác nhận tình hình bệnh nhân đã ổn định, tiến vào giai đoạn khôi phục rồi mới có thể dừng tay.
Yến Nguyên Tiên Quân không phải tu sĩ có thiên phú, tuổi thọ cũng đã lớn nên thể chất càng không tốt, lại thêm đủ loại vết thương trong quá khứ tích lũy thành tật, khiến cho bệnh tình có chút thất thường. Tống Thanh Thời nể việc ông dốc sức dạy cậu đạo nghĩa thầy trò, định ở lại thêm mấy ngày, xác định bệnh tình không còn trở ngại nữa mới rời khỏi.
Nhưng giờ cậu lại bị Bạch Tử Hạo làm phiền đến mức muốn bỏ trốn...
Tống Thanh Thời đi phàn nàn với Việt Vô Hoan: "Tên súc sinh Kim Phỉ Nhận đó cũng biết ngươi là đồ đệ của ta chứ? Sao còn dám có mặt mũi tới tìm ta xin ngọc Thủy Linh nhỉ? Vô Hoan ngươi yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không cho hắn! Có cầu xin thế nào cũng..."
Việt Vô Hoan bỗng nhiên mở miệng nói: "Cho hắn đi."
Tống Thanh Thời thở không ra hơi, suýt chút nữa nghẹn chết, cậu vội vàng kéo thiên sứ nhỏ hiền lành, lấy ra tư thế của trung thần khuyên hôn quân, liều chết can gián: "Vô Hoan, đừng lấy ơn báo oán."
"Ta không có ý đó." Việt Vô Hoan phát hiện cậu hiểu lầm, bèn nhanh chóng giải thích: "Kim Phỉ Nhận cố ý cho Bạch Tử Hạo đến cầu ngọc Thủy Linh, Bạch Tử Hạo... Từng có cùng xuất thân với ta, ta chẳng những không hận hắn mà còn có chút tình nghĩa. Hắn là người thiện lương, đã từng cầu xin cho ta, từng cho ta thuốc, thế nên ta không có ác cảm với hắn."
Tống Thanh Thời sửng sốt một lát: "Nhưng mà, hắn cầu cho Kim Phỉ Nhận."
"Nếu như không lấy được ngọc Thủy Linh thì chắc chắn hắn sẽ bị phạt khi trở về." Việt Vô Hoan cười lạnh nói: "Kim Phỉ Nhận có rất nhiều thủ đoạn độc ác để trừng phạt người khác, cũng sẽ không thương tiếc vì hắn là người yêu, tôn chủ hẳn là cũng phát hiện vết thương trên cổ và trên cổ tay Bạch Tử Hạo? Nếu dùng thần niệm tìm kiếm, dám chắc trên cơ thể hắn còn có nhiều hơn, thế nên hắn không thể không cầu, cũng không dám không cầu, nếu không e là trở về còn khó khăn hơn nhiều."
Tống Thanh Thời không hiểu: "Chẳng phải Kim Phỉ Nhận thích hắn, muốn cùng hắn kết đạo lữ sao?"
Chẳng phải đạo lữ là đặt ở trong lòng, cố gắng bảo vệ cho thật tốt sao? Chút xíu ấm ức cũng không được để người ấy phải chịu?
Việt Vô Hoan mỉm cười: "Kim Phỉ Nhận thích sẽ như hắn, không thích sẽ như ta."
Điểm khác biệt giữa hai bên chỉ là bị một người chà đạp, hoặc bị rất nhiều người chà đạp.
Tống Thanh Thời đã hiểu, cũng bị tên súc sinh đó làm cho ghê tởm, không biết nên nói gì cho phải, có chút muốn ói.
"Không cần phải so đo với hắn, hắn chỉ là một người đáng thương thân bất do kỷ*." Việt Vô Hoan nghĩ đến lớp da dê trên người mình, khi nói tới Bạch Tử Hạo, trên mặt xuất hiện mấy phần thương hại hoàn hảo, phân tích lại rất lý trí: "Vết thương bị gây ra trong bí cảnh Cực Diễm dù không có ngọc Thủy Linh cũng có thể điều trị, chỉ là sẽ rất phiền phức, còn phải chịu vô số đau đớn. Kim Phỉ Nhận phái Bạch Tử Hạo có giao tình với ta, mang lễ vật long trọng đến đòi thuốc cũng là có ý lấy lòng. Hiện giờ chúng ta cũng không thể đối địch với sơn trang Kim Phượng, chi bằng cứ nhận phần lễ này, dùng thành ý để đáp lại, tránh để tăng thêm hiểu lầm..."
*không thể tự quyết định chuyện của bản thân
Thỉnh thoảng cũng có nô lệ bước ra khỏi sơn trang Kim Phượng được sủng ái, có được tương lai tốt đẹp hơn, nhưng với xuất thân người phàm, dù bọn họ có lăn lộn thế nào cũng không gây ra nổi sóng to gió lớn, chưa từng mang tới bất kỳ phiền toái gì, Dược Vương Cốc lại không tranh với đời, càng không đáng để ở trong lòng. Nhưng động tĩnh mấy năm qua Việt Vô Hoan gây ra thật sự quá lớn, khiến cho người ta khó lòng mà khinh thường.
Mặc dù y đã vì an nguy của tôn chủ mà nhịn xuống không va chạm với sơn trang Kim Phượng trong bất cứu chuyện gì.
Nhưng Kim Phỉ Nhận vẫn nổi lên hiềm nghi với Dược Vương Cốc, lần này xin thuốc hẳn là cũng có ý thăm dò thái độ của Tống Thanh Thời.
Nếu như đối đáp không tốt, hậu họa bất tận.
Tống Thanh Thời tỉnh táo lại, cũng hiểu được đạo lý trong đó, nhưng cậu vẫn không cam tâm...
Không cam tâm sẽ muốn cố gắng, dùng đau thương căm giận làm động lực.
"Lần này trở về, ngừng hết mấy cái thí nghiệm dược vật ta đã chuẩn bị sẵn đi." Tống Thanh Thời hít sâu một hơi, cậu quyết định tạm thời từ bỏ đam mê của mình, nghiên cứu thứ còn quan trọng hơn: "Ta đã từng nghĩ Hoa Cưu Độc và Hắc Tử Điệp trong «Nhiếp thị Độc Kinh» đều có tiềm năng phát triển rất lớn, ta muốn thử điều chế ra loại độc giết chết tu sĩ Phân Thần, ngươi giúp ta..."
Cậu phải nghiên cứu độc lý thật tốt, giết chết tên súc sinh Kim Phỉ Nhận kia, báo thù cho Việt Vô Hoan!
"Được, ta sẽ giúp ngươi. Lần này đến thành Nam Hải tiện thể mua chút Độc Giao Thảo đi." Việt Vô Hoan nhìn vẻ tức giận của cậu, không nhịn được thò tay chọc một cái, đùa giỡn nói: "Tôn chủ, đừng tức giận, đây không phải chuyện đáng để ở trong lòng. Ta sẽ thay ngươi giao ngọc Thủy Linh cho tên kia, dù sao cũng đã từng quen biết nhau, xa cách nhiều năm, ta cũng muốn hàn huyên vài câu với hắn."
Sơn trang Kim Phượng còn lâu mới quan trọng như Dược Vương Cốc, hận thù cũng không quan trọng bằng mục đích trước mắt.
Y có nhiều thứ muốn hỏi tên tiểu tử ngu ngốc kia một chút.
...
Tống Thanh Thời với sơn trang Kim Phượng luôn là trăm nỗi không yên, mặc dù Bạch Tử Hạo có vẻ rất vô hại, nhưng đi cùng hắn có không ít cao thủ bảo vệ, Việt Vô Hoan nói là Kim Phỉ Nhận đã cố tình sắp xếp như vậy, bên trong không có mấy kẻ khiến y kinh tởm, nhưng lỡ có cá lọt lưới thì sao?
Cậu kiên quyết muốn đi theo y để bảo vệ, có đánh chết cũng không chịu đi.
Việt Vô Hoan không lay chuyển được cậu, đành phải để cậu chờ ở trên trấn.
Vừa hay Bạch Tử Hạo ở đúng căn nhà trước đó bọn họ từng ở, nên cũng không khó tìm.
Tống Thanh Thời ngồi ở trên một cái cây gần đó, vừa dùng thần niệm kiểm tra tình huống của Việt Vô Hoan, vừa ngẩng đầu nhìn trời ngắm mây ngẩn người, cũng không lâu lắm, cậu đã bị tiếng ồn ào kéo trở lại hồng trần.
Giờ phút hoàng hôn, đám người sau một ngày lao động bắt đầu cười nói trở về nhà, có thiếu niên chăn trâu hát tình ca, đùa giỡn thiếu nữ hái sen trở về, sau đó bị cô thiếu nữ tươi cười dùng hoa sen đập lên đầu. Có hai thôn phụ đang cãi nhau bên sông, miệng đầy những lời tục tĩu, thế nhưng chẳng cãi được bao lâu đã làm lành.
Tống Thanh Thời lén lút ghi nhớ mấy từ mắng chửi người, cảm thấy có lẽ sau này sẽ cần đến để mắng Alaska.
Trên bờ ruộng, có người nông dân khiêng một con hươu hoang, vui tươi hớn hở về nhà, không ngừng chào hỏi bằng hữu: "Ta nhặt được thịt hươu rừng ở chân núi, đêm nay các người mang chút rượu ngon thức ăn ngon đến, chúng ta không say không về." Chúng bằng hữu vui mừng phấn khởi, luôn miệng khen hay, nhao nhao giơ tay muốn sờ vào con hươu mập mạp kia.
Tống Thanh Thời nhìn con hươu một cái, sửng sốt.
Cậu lập tức nhảy xuống, vọt tới gần, một tay đoạt lấy con hươu kia, Hồng Liên Huyền Hỏa dâng lên trong tay, đốt nó thành tro bụi.
Nông dân dùng vẻ mặt gặp quỷ nhìn cậu.
Tống Thanh Thời trúc trắc giải thích: "Cái này, không thể ăn, không thể chạm vào..."
Cậu còn chưa nói hết, thôn dân đã nháo nhào chạy trốn.
Tống Thanh Thời nhanh chóng tóm lấy tên nông dân khiêng hươu, Minh Giới U Hỏa dâng lên trong tay, bay vòng quanh gã hai vòng, sau đó cậu mới buông tay ra.
Nông dân sợ đến tè ra quần, khóc lóc, không ngừng dập đầu: "Xin tiên trưởng tha mạng."
Tống Thanh Thời có chút sốt ruột, nhưng toàn bộ từ ngữ cứ nghẹn lại ở trong ngực, không biết nên nói thế nào. Trong đầu cậu đảo qua đảo lại chuyện này, sắp xếp ngôn từ, nghĩ đầy đủ những điều cần nói, đợi đến lúc cậu có thể giải thích rõ ràng, nông dân đã trốn ra rất xa, thôn dân xung quanh cũng đã biến mất.
"Hươu này... Chết vì ăn cỏ độc, da và thịt của nó đều có chứa kịch độc..."
"Ta, chỉ là muốn khử độc cho ngươi..."
"Đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi bị thương..."
Tống Thanh Thời ngơ ngác đứng ở ven đường, đối mặt với con đường không bóng người, nói ra những lời không ai nghe thấy.
Cậu đứng đó lâu thật lâu, suy nghĩ rất lâu, sau đó thả thần niệm ra, khống chế vô số côn trùng, tìm thấy loại cỏ độc quen thuộc mọc dại dưới chân núi kia, xóa sổ nó, sau đó kiểm tra một vòng xung quanh...
Cuối cùng, cậu trèo lại lên cây, lẳng lặng mà ngắm mây trên trời.
Mây thật đẹp.
Cậu có chút nhớ Việt Vô Hoan, cũng có chút khổ sở...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.