Chương trước
Chương sau
Edit: Ry
Tống Thanh Thời kiểm tra kiến thức của mọi người một chút để xác định năng lực và trình độ.
Đúng là Việt Vô Hoan chọn toàn hạt giống tốt, phân ra các môn học mà từng người am hiểu thì thành tích của mỗi người đều rất xuất sắc. Thanh Loan và Minh Hồng là hai học sinh ưu tú thì không nói, ngay cả đứa bé Vinh Diệp trông lười biếng kia cũng có sở trường riêng, chỉ là hứng thú và niềm yêu thích của hắn không nằm ở y thuật chế dược, mà là chế tạo cơ quan.
Việt Vô Hoan cười nói: "Thanh Loan thông minh tài giỏi, khi tôn chủ bế quan, nàng đã giúp ta xử lý rất nhiều chuyện phiền phức."
Tống Thanh Thời nghe hiểu ý tứ của y, ra hiệu cho Thanh Loan đi tới, kiểm tra lại tu vi của nàng, phát hiện cô nương này đã lên Trúc Cơ, linh căn là hai hệ Mộc Thủy, tư chất cũng không quá kém, bèn thỏa mãn gật đầu, quyết định tối nay đặt nàng ở bên cạnh mình để quan sát. Nếu như các phương diện khác cũng không có vấn đề thì thu làm đệ tử phổ thông, làm phụ tá cho Việt Vô Hoan.
Thanh Loan quỳ sấp trên mặt đất, hành đại lễ.
Tống Thanh Thời nhớ tới Hợp Hoan Ấn trên người nàng, quay đầu hỏi Việt Vô Hoan: "Vạn Linh Tủy chỉ là vật trung gian, sau khi đánh dấu pháp ấn lên là có thể giải trừ các trận pháp tương tự mà? Sao ngươi không giải ấn cho nàng ấy?"
Việt Vô Hoan giải thích: "Bọn họ là người của tôn chủ, có giải trừ Hợp Hoan Ấn hay không là do tôn chủ quyết định."
Tống Thanh Thời cười nói: "Mấy thứ tồi tệ đó có gì mà phải đợi quyết định, lấy ngọc thần niệm ra đây, ta giải cho nàng ấy."
Thanh Loan lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn Việt Vô Hoan một cái, không dám đáp lời.
Việt Vô Hoan dịu dàng nói: "Có lẽ nàng ấy không mang theo bên người, việc này không vội, tôn chủ vừa kết thúc bế quan, ngày mai rồi xử lý."
Tống Thanh Thời sảng khoái đồng ý, kéo Việt Vô Hoan đi thăm chuột bạch của cậu và phòng thí nghiệm, vừa đi vừa hỏi: "Mười năm qua ngươi làm nhiều chuyện như vậy, chắc khó khăn lắm nhỉ?"
Việt Vô Hoan qua loa trả lời: "Không có chuyện gì lớn, tôn chủ không cần để ở trong lòng."
Tống Thanh Thời hỏi: "Ta nhớ luyện chế Huyết Hoa Tán cần Huyết Tàm Thảo, mà thứ này đã biến mất lâu lắm rồi, sao ngươi có được?"
Việt Vô Hoan ung dung nói: "May mắn nên có được ạ."
Tống Thanh không nghi ngờ gì, cảm thán: "Ngươi may mắn thật đấy, ta tìm bao nhiêu năm cũng không thấy."
Việt Vô Hoan cười nói: "Kể từ khi gặp được tôn chủ, vận may của ta vẫn luôn rất tốt."
Thanh Loan nghe lời này, trong lòng trăm mối ngổn ngang, không nhịn được đỏ vành mắt, muốn nói rồi lại thôi.
Việt Vô Hoan nhận ra sự khác thường, quay đầu nhìn nàng cảnh cáo.
Thanh Loan lập tức giấu nước mắt, nuốt xuống toàn bộ những lời chất chứa trong lòng.
Ơn cứu mạng của Tống Thanh Thời với nàng, cả đời không thể quên, nhưng trong lòng nàng, người quan trọng nhất vẫn là Việt Vô Hoan.
Nàng vẫn nhớ rõ lần đầu gặp y năm sáu tuổi ấy...
Ngôi rừng đương độ cuối thu, trên cây ngô đồng vàng óng ánh có một thiếu niên mặc áo xanh đang ngồi, trong tay y là cây tiêu ngọc màu trắng, y đang thổi khúc «Phượng Cầu Hoàng».
Tiếng tiêu cô độc, quẩn quanh trong sắc thu vàng lá đỏ, dường như đang khổ đau tìm kiếm điều gì.
Đôi mắt phượng của thiếu niên rất đỗi dịu dàng, đủ để nhấn chìm mọi diễm lệ trong thế gian. Gió thổi qua, ánh vàng của lá ngô đồng, sắc đỏ của lá phong, như thể hóa thành vạt áo người, y như Phượng Hoàng tối cao đứng giữa đất trời, tỏa ra ánh sáng đỏ thắm, lộng lẫy vô song, dùng giai điệu đẹp nhất để hấp dẫn chim chóc nhao nhao rơi xuống thờ phụng, cầu xin có được sự ưu ái của y.
Chim sơn ca, chim hoành anh, chim quyên, chim bói cá...
Càng ngày càng nhiều chim chóc lẳng lặng đậu xuống cành cây, đậu bên cạnh y, nghiêng tai lắng nghe khúc nhạc động lòng người nhất thế gian.
Thanh Loan cũng không nhịn được mà tới gần, hòa cùng nhóm chim chóc dừng lại bên cạnh y, cho đến khi quên mình vì y.
Trong truyền thuyết, Thanh Loan là bề tôi của Phượng Hoàng, trời sinh đã đi theo ngài, nguyện trung thành với hào quang của ngài...
Loại cảm giác này rất khó để nói lên lời, tựa như ký ức đã khắc sâu vào trong xương máu, khiến nàng hiểu rõ đây là người nàng nên thuần phục và hiến dâng.
Nàng ngóng trông y có thể tìm được sắc thái hạnh phúc còn khuyết trong tiếng nhạc ấy.
Nàng ngóng trông y có thể vĩnh viễn vui sướng bay lượn nơi chân trời.
...
Sau khi Thanh Loan thoát khỏi gông xiềng, nàng giống như chú chim hạnh phúc, vui sướng dẫn theo đám nhỏ bước vào Dược Vương Cốc. Nàng có vô vàn những điều muốn nói cho Việt Vô Hoan, ví dụ như câu hỏi mà người kia hỏi nàng, hay là nét mặt của người kia khi cầm chiếc hộp.
Thế nhưng, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Việt Vô Hoan sau nhiều năm xa cách, nàng phát hiện y đã thay đổi.
Trên người y có rất nhiều vết thương, rã rời đến mức gần như không thể đè nén được sự điên cuồng và sốt ruột trong ánh mắt. Y nhận ra nàng, nhưng không có bất kỳ hứng thú nào, thậm chí còn mơ hồ mang theo chút chán ghét. Y ráng chống đỡ cơ thể mỏi mệt, nhẫn nại chứa chấp bọn họ, chỉ vì đây là dặn dò của Dược Vương Tiên Tôn.
Trong mắt y không còn dịu dàng, không còn thiện lương, tuy rằng y kiên nhẫn sắp xếp thỏa đáng cho đám trẻ, nhưng Thanh Loan có thể cảm nhận được, mỗi mệnh lệnh y nói đều lộ ra sự lạnh giá, mỗi một cái sắp xếp đều đẩy người ra xa ngàn dặm. Sau đó, y biến mất, đến mấy ngày không thấy bóng dáng đâu.
Thanh Loan mẫn cảm ý thức được Dược Vương Cốc có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó không tốt.
Nàng lập tức khuyên phần lớn những đứa trẻ còn có ý nghĩ xằng bậy với con đường tu tiên trở lại nhân gian, còn lại mấy người không có chỗ để về, nàng chủ động nhận lấy trách nhiệm chăm sóc và dạy bảo chúng.
Một quãng thời gian rất dài sau đó, nàng nghe tin Dược Vương Tiên Tôn bế quan, Việt Vô Hoan thì trở nên vô cùng bận rộn, mỗi ngày không ở thư phòng thì cũng là phòng thí nghiệm, gần như không hề xuất hiện. Thanh Loan bèn chủ động làm dược phó, ban ngày phụ trách quét dọn quanh khu cổng chính của Dược Vương Cốc, ban đêm dắt bọn nhỏ đi đọc sách học bài.
Khi nàng được gặp lại Việt Vô Hoan lần nữa, mặt y đã bị phá hủy, có đầy những hoa văn sặc sỡ sắc màu, xấu xí vô cùng.
Thanh Loan sợ đến mức gần như hét lên.
Việt Vô Hoan lại mỉm cười với nàng, mang gương mặt như vậy bước ra khỏi Dược Vương Cốc.
Tất cả mọi người ầm ĩ bàn tán, cho rằng y đã mất đi gương mặt xinh đẹp, đợi đến lúc tôn chủ kết thúc bế quan, y sẽ bị thất sủng.
Thanh Loan nghĩ đến vị tiên tôn dịu dàng kia, lắc đầu, trong lòng đã có suy đoán mơ hồ.
Việt Vô Hoan bắt đầu trở về với những vết thương, có lớn có nhỏ, có kiếm đâm đao chém, loại nào cũng có. Y không cho phép bất cứ ai chạm đến vết thương của mình, mỗi lần đều sẽ tự mình đến dược phòng xử lý. Trong lúc dưỡng thương thì điên cuồng đọc sách học tập, vết thương vừa khá hơn lại lập tức rời khỏi Dược Vương Cốc, không biết đi đến những đâu.
Y giữ cho Dược Vương Cốc được gió êm sóng lặng, không một ai phát hiện ra bên trong đang giấu giếm khủng hoảng.
Thanh Loan hiểu được mình phải làm những gì...
Vì Việt Vô Hoan, vì Tống Thanh Thời, vì Dược Vương Cốc, vì những đứa bé sau lưng nàng.
Cho dù cánh chim của nàng có yếu đuối, nàng cũng phải vì mọi người mà che gió che mưa.
Ngày ấy, Việt Vô Hoan một lần nữa mang đầy mình thương tích trở về, Thanh Loan cũng quyết tâm, vi phạm lệnh cấm, trốn vào trong dược phòng. Ở đó, nàng nhìn thấy hình ảnh khó có thể tin được.
Việt Vô Hoan ở trong dược phòng, tự mình khâu lại miệng vết thương ở bụng, để giữ tỉnh táo, y thậm chí còn không dùng thuốc tê, trong miệng cắn chặt một khúc gỗ mềm, sau đó từng đường kim mũi chỉ đâm vào da thịt, khâu lại từng lớp. Cơn đau đớn kịch liệt khiến cả người y đều là mồ hôi lạnh, y lại chỉ khe khẽ rên lên vài tiếng.
Việt Vô Hoan phát hiện ra sự tồn tại của nàng, vội vàng khép lại áo bào, khàn giọng hỏi: "Ai?"
Thanh Loan khổ sở nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi bước ra từ chỗ tối.
Việt Vô Hoan rút kiếm ra, cảnh giác nhìn người tới.
Thanh Loan lập tức quỳ xuống, lấy từ trong ngực ra viên ngọc thần niệm đã chuẩn bị sẵn, dâng lên bằng hai tay.
Việt Vô Hoan nhìn viên ngọc màu đỏ quen thuộc, lập tức hiểu được ý của nàng, vẻ mặt trở nên tối tăm ngờ vực.
"Muội biết tôn chủ đã xảy ra chuyện, nhưng không dám tùy tiện dò la, muội cũng biết Vô Hoan ca còn lo ngại, không dám cầu xin huynh tin tưởng muội, thế nhưng Dược Vương Cốc là chốn bình yên duy nhất của Thanh Loan, là nơi duy nhất chở che cho đám trẻ đáng thương kia." Tiếng Thanh Loan rất nhẹ, lại vô cùng kiên quyết: "Cho nên, xin hãy nhận lấy tính mạng của Thanh Loan, chỉ cần ngọc thần niệm có thần niệm trói buộc, muội sẽ vĩnh viễn không thể làm trái lại với ý nguyện của huynh, sẽ không bao giờ có thể làm tổn thương chủ nhân. Xin huynh hãy lợi dụng muội, bất cứ chuyện gì cũng được..."
"Bất cứ chuyện gì?" Việt Vô Hoan nghe lời nói ngây thơ như vậy, không nhịn được cười: "Cho dù ta đã không còn là người kia trong lòng ngươi? Dù ta có khiến đôi tay sạch sẽ của ngươi dính đầy máu tươi? Dù ngươi có phải mất mạng? Dù ngươi có phải đi trên con đường muôn đời muôn kiếp không thể quay lại?"
Thanh Loan ngẩng đầu: "Vâng!"
Chim Loan sẽ vĩnh viễn sẵn lòng phục tùng dưới chân Phượng Hoàng, cả đời đi theo cái bóng trên bầu trời ấy.
Mặc dù sức mạnh của nàng nhỏ bé, nhưng nàng sẵn sàng dốc hết mọi thứ.
Việt Vô Hoan nhìn nàng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lấy ngọc thần niệm, chấp nhận sự thuần phục ấy.
Từ ngày đó trở đi, Thanh Loan trở thành thuộc hạ trung thành nhất của Việt Vô Hoan, nàng xử lý rất nhiều việc trong tối ngoài sáng của Dược Vương Cốc, cũng chứng kiến một mặt tàn nhẫn nhất của y. Đã vô số lần nàng phải đi thu dọn những khối thịt kinh khủng trong hình phòng, tẩy rửa máu tươi trên đất, từ ban đầu sợ đến mức nôn ọe cho đến khi mặt không đổi sắc; nàng giúp đỡ Việt Vô Hoan điên cuồng cải tạo Dược Vương Cốc, biến nó trở thành một mạng nhện khổng lồ, khống chế tất cả, bao vây giam giữ mọi người; nàng cố gắng thay Việt Vô Hoan duy trì hình tượng hoàn mỹ bên ngoài, ra vẻ mọi chuyện vẫn bình thường, không cho những đứa bé kia phát hiện ra sự thật, cũng không để cho tôn chủ sau khi tỉnh lại sẽ phát hiện ra sự bất thường.
Thế nhưng, những chuyện này còn chưa đủ...
Mỗi ngày, Việt Vô Hoan đều sẽ ép bản thân đến cực hạn, cả người y chồng chất vết thương, ngay cả thời gian ngủ cũng gần như không có. Y điên cuồng học những cách thức giết người, điên cuồng nghiên cứu kịch độc và trận pháp, điên cuồng hòa tan tất cả tri thức vào trong xương máu của mình, vượt mọi chông gai, suy đoán lòng người, tính toán tất cả.
Loại thuốc quý giá nhất sẽ luôn ở những nơi nguy hiểm nhất, mỗi bước đi đều đáng sợ vô cùng, để thu hoạch được chúng cũng cần phải trả những cái giá rất lớn.
Có đôi khi là thành công, cũng có đôi khi là thất bại, thất bại rồi tiếp tục quay trở lại.
Thế nhưng, dù có khổ có khó, y chưa từng dừng lại bước chân.
Thanh Loan chỉ phụ trách việc trong Dược Vương Cốc, hầu hết thời gian nàng cũng không biết y đi đâu, làm những gì.
Lần duy nhất nàng biết là vào năm năm trước, Việt Vô Hoan hôn mê được các chủ của Dạ Vũ Các tự mình dẫn người khiêng trở về. Xương cốt y đứt gãy làm sáu, từ trên xuống dưới không chỗ nào còn lành lặn, hoàn toàn dựa vào linh căn hệ Mộc và đủ loại đan dược để giữ chút hơi tàn, tay vẫn nắm chặt thứ gì đó, chết cũng không muốn buông ra.
Thanh Loan không thể im lặng nữa, nàng mở miệng hỏi Diệp Lâm Tiên Quân tại sao.
Diệp Lâm Tiên Quân nghe lời ấy, cũng không chịu nổi mà mắng: "Tu sĩ Trúc cơ cũng dám lên Sinh Tử Đài, thật đúng là đồ điên không cần mạng."
Sinh Tử Đài là nơi cá cược hắc ám của tiên giới, có thể cược kỳ trân dị bảo, cũng có thể cược mạng của tu sĩ.
Tiên giới có rất nhiều tu sĩ hào phóng, bọn chúng chán chọi gà chọi chó, cuối cùng chọn chọi người.
Bước lên Sinh Tử Đài, không chết không ngừng, tu sĩ cuối cùng chiến thắng có thể tùy ý lấy đi những bảo vật được mang ra đánh cược.
Mặc dù Việt Vô Hoan chỉ còn một hơi, thế nhưng y còn sống, y chính là người thắng của Sinh Tử Đài.
Y lấy được Huyết Tàm Thảo đã biến mất từ lâu ở tiên giới.
Diệp Lâm Tiên Quân là người giữ chữ tín, lão giao cả người lẫn Huyết Tàm Thảo cho Thanh Loan, kể lại sự khốc liệt trên Sinh Tử Đài, đập bàn mắng: "Hầy, tuy rằng Huyền Ngọc Tiên Tôn là một tên vô dụng dùng đan dược để chồng lên tu vi, nhưng tu sĩ Nguyên Anh với tu sĩ Trúc Cơ có linh lực áp chế, gã còn luyện Kim Cương Thân, tu sĩ bình thường ngay cả công pháp của gã cũng không phá được thì làm thế nào để tấn công? Bọn chúng chủ yếu là muốn cho Huyền Ngọc Tiên Tôn hành hạ công tử Vô Hoan của năm đó đến chết để mua vui. Việt Vô Hoan là người thông minh như vậy, sao có thể không hiểu được tâm tư của lũ đó? Nhưng y lại cố chấp đi lên chịu chết vì Huyết Tàm Thảo! Nể mặt mối hợp tác Ngọc Dung Cao, ngay cả quan tài ta cũng đã thay y chuẩn bị rồi! Ngươi nói rốt cuộc Tống Thanh Thời muốn bế quan tới khi nào đây? Thế mà hắn lại để đại bảo bối dùng hai mươi vạn linh thạch cứu về đi làm những chuyện này à?!"
Thanh Loan nghiêm mặt nói: "Xin tiên tôn chớ nói những lời ấy."
Ở tiên giới, tu sĩ bế quan là chuyện thường tình, có khi là cảnh giới tăng lên cần bế quan để củng cố, có khi là không tìm được cách để đột phá cảnh giới nên bế quan nghiên cứu. Tống Thanh Thời thiên tư hơn người, luôn dốc lòng tu luyện, trăm năm trước đã tiếp cận đến Nguyên Anh đại viên mãn, là một tu sĩ có cơ hội đột phá Phân Thần rất lớn. Bây giờ cơ duyên gần đến, có bế quan củng cố cũng không khiến người ta nghi ngờ.
Diệp Lâm bóp tay thở dài: "Ta chưa từng thấy Sinh Tử Đài nào thảm thương đến như vậy. Tay chân y đứt đoạn, khắp nơi đều là máu, y nằm trên mặt đất không thể động đậy, ta thậm chí còn chuẩn bị gọi người khiêng quan tài tới. Không ngờ ở khoảnh khắc cuối cùng, y nhân lúc Huyền Ngọc Tiên Tôn đắc ý mà mất cảnh giác, dùng cơ quan độc châm trong miệng bắn vào điểm yếu bên hông đối thủ."
Mặc dù Kim Cương Thân là đao thương bất nhập, nhưng sẽ có một chỗ vô cùng yếu ớt, nơi đó không thể nào tu luyện, chỉ có thể che giấu.
Diệp Lâm chứng kiến kết quả, vòng ngược lại quá trình, lão khẳng định Việt Vô Hoan đã sớm biết rõ tâm tư của Huyền Ngọc Tiên Tôn, biết mình sẽ bị hành hạ đến chết, nên y không ngừng thăm dò và tỏ ra yếu thế hòng tìm ra điểm yếu của gã, cố gắng đợi đến lúc mình bị thương thê thảm không thể nào cử động, khiến đối thủ mất cảnh giác, mới làm ra đòn tấn công cuối cùng.
Cơ hội chỉ có một lần, chớp mắt là sẽ mất.
Việt Vô Hoan không chút do dự ra tay, người chết là Huyền Ngọc Tiên Tôn.
Toàn bộ Sinh Tử Đài xôn xao, không ai tin vào mắt mình, Diệp Lâm còn tiện thể bán lại quan tài cho đệ tử của Huyền Ngọc Tiên Tôn, thay Việt Vô Hoan đi lấy Huyết Tàm Thảo, dùng thuốc giữ mạng cho y, rồi tìm cái cáng cứu thương đưa y về Dược Vương Cốc, kể rõ lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Trước khi đi, lão dặn đi dặn lại Thanh Loan: "Được rồi đừng khóc nữa, nếu như y chết thì đợi Dược Vương Tiên Tôn bế quan ra, nhớ thanh toán hết tiền thuốc và phí hộ tống cho Dạ Vũ Các, tuyệt đối không được để ảnh hưởng đến sản lượng của Ngọc Dung Cao."
Thanh Loan kiềm chế những rối loạn trong lòng, đáp lại từng câu.
Thường ngày nàng đều nghiên cứu về vết thương ngoài da, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp Việt Vô Hoan xử lý mấy vết thương y không tiện chữa như trên lưng. Lần này trước khi đi, Việt Vô Hoan cũng có linh cảm là mình sẽ bị thương rất nặng, chuẩn bị sẵn các loại phương án trị liệu và dược vật. Thanh Loan căn cứ vào đó, kết hợp với vốn hiểu biết của mình, xử lý ổn thỏa toàn bộ thương tích, chỉ có mỗi bàn tay nắm chặt kia, có làm thế nào cũng không thể mở ra được, nàng mơ hồ thấy được trong đó là một viên đá cuội màu trắng.
Việt Vô Hoan hôn mê suốt ba ngày ba đêm.
Sau khi tỉnh lại, y nhẹ nhàng hít hà viên đá trong tay, giãy dụa bò xuống giường, đẩy Thanh Loan ra, từng bước một bò về phía Phục Linh Cung, sau đó không ngừng ngã xuống. Những ánh mắt đê hèn trên Sinh Tử Đài, từng lời tục tĩu của Huyền Ngọc Tiên Tôn, tất cả đều khiến y ghê tởm đến tận cùng, thậm chí ngay cả việc Thanh Loan vì chữa trị cho y không thể tránh chuyện đụng chạm da thịt, cũng khiến y rất đỗi khó chịu.
Không khí bẩn đến mức y không thể thở nổi, trong đầu là một mớ bòng bong, y phải mau chóng trở lại bên cạnh người kia mới có thể thoải mái hít thở.
Thanh Loan quỳ xuống, kiên quyết nói: "Vô Hoan ca, muội biết tôn chủ đã xảy ra chuyện, xin huynh hãy để muội dìu huynh đi gặp ngài."
Việt Vô Hoan chậm rãi quay đầu lại, mắt phượng khẽ híp, y nhìn nàng bằng ánh mắt nguy hiểm.
Thanh Loan chật vật khuyên nhủ: "Huynh không thể bảo vệ bí mật này một mình được, ngộ nhỡ huynh xảy ra chuyện trên Sinh Tử Đài, không thể quay lại thì tôn chủ phải làm sao bây giờ?"
Việt Vô Hoan rơi vào lặng im.
Thanh Loan tiếp tục nói: "Huynh chết rồi thì còn ai có thể cứu tôn chủ nữa?"
"Còn, không cần phải lo lắng." Tiếng Việt Vô Hoan mỏi mệt khàn khàn: "Ta dùng mệnh bài làm một di trận, nếu ta bỏ mình, nó sẽ truyền tin ra ngoài, hắn có thể dễ dàng tìm tới chỗ của tôn chủ... Thế nhưng, ta không muốn giao tôn chủ cho người kia, cho nên, dù có khó đến mấy cũng không được chết."
Vết thương của tôn chủ quá nặng, cần rất nhiều phương thuốc, phải thử hết loại này đến loại khác, nhưng không phải loại dược liệu nào cũng có thể mua được, cũng không có thời gian để thong thả tìm kiếm, y không có chỗ dựa, chỉ có thể tự mình đi tranh, đi đoạt, đi toan tính. Y biết mình đang đánh cược tính mạng, nhưng y không thể không cược.
Y thua, di trận sẽ nói tình huống của Tống Thanh Thời cho An Long, đây là con đường sống cuối cùng.
Tống Thanh Thời đã mất đi năng lực phản kháng, toàn bộ linh lực còn lại đều dùng để phong tỏa độc hỏa trong người, bất kỳ kẻ nào cũng có thể muốn làm gì cậu thì làm. Việt Vô Hoan nhắm mắt cũng có thể đoán được con sói hung hãn tàn bạo An Long kia sẽ làm những gì, y chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó đã thống khổ đến muốn nôn.
Trên Sinh Tử Đài, y mất quá nhiều máu, ý thức cũng trở nên mơ hồ, hoàn toàn nhờ vào nội dung của di trận và viên đá trong tay mà chống đỡ một hơi cuối cùng, y không thể chết, chết thì sẽ không còn gì nữa. Có loại cổ trùng có thể xóa ký ức, mà An Long làm gì cũng đều không từ thủ đoạn, chắc chắn hắn sẽ xóa sạch y khỏi đầu Tống Thanh Thời.
Thậm chí y còn cảm thấy quá khứ mười năm ở sơn trang Kim Phượng cũng không phải là chuyện thống khổ nhất trong đời.
Bị Tống Thanh Thời lãng quên còn đau đớn hơn...
Địa Ngục dù khó y cũng muốn bò lên lại, không ai được phép cướp đi tôn chủ của y.
...
Cuối cùng Việt Vô Hoan chấp nhận đề nghị của Thanh Loan, cũng không phải vì y hoàn toàn tin tưởng nàng, mà là vì trải qua trận chiến ở Sinh Tử Đài, y nhận ra mình còn có nguy cơ bị thương nặng hôn mê. Nếu y hôn mê đến mấy năm, dù có không chết thì Tống Thanh Thời trong lúc đó không có ai chăm sóc cũng dễ xảy ra chuyện.
Thanh Loan đỡ y bước vào căn phòng bí mật, nhìn thấy Tống Thanh Thời đang ngủ say trong nước thuốc trắng ngà màu sữa, cũng nhìn thấy những đồ vật đơn sơ bên cạnh bể tắm.
Thanh Loan không dám tin hỏi: "Vô Hoan ca, huynh vẫn luôn ngủ ở đây ư?"
Dưới mặt đất âm u lạnh lẽo ẩm ướt, người bình thường ở lâu xương cốt cũng sẽ khó chịu, người bị thương sao có thể chịu được...
"Người ấy thích có ta ở bên cạnh, nếu không sẽ thấy cô đơn." Việt Vô Hoan ghé vào bên cạnh bể tắm, cơ thể đang căng lên cuối cùng cũng thả lỏng, ánh sáng trong mắt cũng hóa dịu dàng, tất cả hồn y đều trói ở trên người nằm trong ao, không giữ lại cho mình dù chỉ một chút. Y kéo tay Tống Thanh Thời, khẽ hôn lên mu bàn tay ướt sũng, trong thanh âm là cực độ triền miên: "Thanh Thời, ta lấy được Huyết Tàm Thảo rồi, có thể thử phương thuốc mới."
"Thanh Thời, ta vẫn còn sống, cũng không phát bệnh..."
"Thanh Thời, hiện đang là mùa xuân, ta trồng trong viện của ngươi chút hoa cỏ được không?"
"Thanh Thời, bọn họ nói Bích Ngọc Lâu mới ra bánh hoa đào ăn rất ngon, sau này chúng ta cùng đi ăn được không?"
"Thanh Thời..."
Y nói với người không nghe được, lại nói mãi không hết.
Y nắm lấy bàn tay không có cảm giác kia, như thể đang nắm lấy cả thế giới.
Thanh Loan lẳng lặng lui ra ngoài, nơi này không chứa được bất cứ sự tồn tại nào khác.
Khúc «Phượng Cầu Hoàng» trên cây ngô đồng trong ký ức, rốt cuộc cũng đã rơi xuống sắc thái cuối cùng.
...
Thanh Loan hồi tưởng lại mười năm giày vò, tựa như ác mộng.
Bây giờ Tống Thanh Thời đã tỉnh, ác mộng của nàng cũng tan, trọng trách nặng nề trên vai cũng đã rơi xuống, cõi lòng cũng buông lơi.
Nàng hiểu được ý của Việt Vô Hoan, tất cả thống khổ đều đã qua, không cần khiến tôn chủ phải áy náy khổ sở, hãy nhìn về phía trước, cuộc sống tương lai của mọi người chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt đẹp.
Về phần tình cảm của tôn chủ và Vô Hoan ca...
Thanh Loan không khỏi mỉm cười, nàng muốn đến trước mặt Nguyệt Thần bái lạy thêm nhiều lần nữa, cầu nguyện cho họ có được kết cục thật hạnh phúc.
Dưới ánh trăng mờ ảo, có thiếu niên áo đỏ đang ngồi trong đình viện của nàng, nghiêm túc luyện thổi sáo, chàng cũng thổi khúc «Phượng Cầu Hoàng». Tiếc rằng thiếu niên không có thiên phú âm nhạc, có cố gắng thế nào cũng không thổi được hay, tiếng sáo đứt quãng, thỉnh thoảng còn có mấy âm điệu không biết đã chạy tới nơi nào không trở về nhà.
Thiếu niên có chút xấu hổ, lặng lẽ nhìn nàng một cái.
Thanh Loan không nhịn được mỉm cười, nàng ngồi xuống bên cạnh chàng, lẳng lặng lắng nghe.
Nàng hi vọng tất cả mọi người được hạnh phúc.
___________________________
Chúc mọi người năm mới hạnh phúc yên vui <3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.