Edit: Ry 
Tống Thanh Thời mặc áo thun và quần jean, đứng trên biển mây rộng vô biên nhìn xung quanh, cậu biết mình đang tìm một thứ, nhưng cậu lại không nhớ nổi thứ đó trông như thế nào, chỉ nhớ rõ một tia sáng rực rỡ nhất đất trời. 
Cậu không ngừng đi về phía trước, không ngừng tìm kiếm, cho dù biển mây này không có bờ bến, cho dù kiệt sức ngã xuống vô số lần, cơ thể mệt mỏi tới mức gần như không thể động đậy, chỉ có thể bò về phía trước, cậu cũng không muốn dừng lại bước chân kiếm tìm... 
Trên biển mây, xuất hiện một "cậu" khác, hắn mặc tầng tầng lớp lớp pháp y màu tuyết trắng, mái tóc dài mềm mại rũ xuống chạm đất. Cùng một khuôn mặt, cùng một sự vô tình, đôi mắt hắn có thể hiểu được mọi loại sách sâu xa huyền bí, lại không thể hiểu được bất cứ thứ tình cảm nào của thế gian. 
Bởi vì trong lồng ngực hắn trống rỗng không có thứ gì. 
Tống Thanh Thời bỗng hiểu ra, cậu từ từ tiến tới, móc ra trái tim mình, chậm rãi đặt vào. 
Trái tim và cơ thể hòa vào nhau trong nháy mắt, hai linh hồn hóa thành vô số đốm sáng vỡ vụn, một lần nữa đan vào nhau, bù đắp cho sự khiếm khuyết của nhau. Từ đây, trái tim tìm được nơi trở về, thân xác tìm được thứ tình cảm nó thiếu thốn, hai mảnh ghép tách rời lại một lần nữa kết hợp, biến thành một bức tranh trắng tinh, chờ đợi người đến tô điểm thêm những sắc thái. 
Ở một nơi sâu thẳm trong biển mây, chợt vang lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-ket-cuc-viec-cuu-lam-nhan-vat-phan-dien/1504857/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.