Chương trước
Chương sau
Edit: Ry
Sáng sớm, chim truyền tin trở về, mang theo một chiếc pháp thuyền được Long Tượng Thú kéo.
Tống Thanh Thời và Tiên Thú Môn ký kết khế ước vận chuyển, sau khi xác nhận Thanh Loan và lũ trẻ đã lên thuyền, bèn lái tiên thú bay lên không trung, cúi đầu nhìn về phía Yến Sơn Môn vắng lặng, Huyền Hỏa Hồng Liên một lần nữa nở rộ trong tay, dấy lên ngọn lửa hừng hực, thiêu hủy hang ổ ma quỷ tràn ngập tội ác.
Tốc độ bay của pháp thuyền rất chậm, ước chừng phải mất ba ngày mới có thể về đến Dược Vương Cốc.
Tống Thanh Thời nhớ đến Việt Vô Hoan, lòng chỉ muốn về, cậu cẩn thận dặn dò Thanh Loan vài câu, rồi rời đi trước.
Đi được nửa đường thì cậu ghé xuống mấy tòa thành trấn, tốn không ít thời gian, cố gắng đuổi kịp, khi trở lại Dược Vương Cốc đã là cuối giờ Hợi. Cậu tính toán thời gian, sợ không kịp, vội vàng định chạy đi tìm người thì lại thấy Việt Vô Hoan xuất hiện ở trước mặt.
Tống Thanh Thời nhẹ nhàng thở ra: "Ta tưởng là ngươi ngủ rồi chứ."
Việt Vô Hoan lại cười nói: "Tôn chủ nói hôm nay sẽ trở về, ta không ngủ được, nên chờ ngươi ở đây."
"Không ngủ thì tốt, đi theo ta." Tống Thanh Thời cũng không nghĩ nhiều, vội vã kéo y ngồi lên tiên thú, bay lên không trung.
Việt Vô Hoan lơ mơ không rõ với một loạt động tác của cậu, bèn an ủi: "Tôn chủ, chuột bạch không sao hết, điền trang bên ngoài cũng không có việc gì."
Tống Thanh Thời vui vẻ nói: "Ta muốn đưa ngươi đến chỗ này đẹp lắm."
Cậu lái tiên thú, bay về phía núi Tân Di.
Núi Tân Di là ngọn núi cao nhất của Dược Vương Cốc, ngày thường không có ai, cực kì tĩnh lặng, trên đỉnh núi có ngôi đình Đỗ Nhược. Thỉnh thoảng Tống Thanh Thời sẽ ngồi trong đình này ngẩn người, mùa xuân thì xem kỳ hoa dị thảo, mùa hè ngắm thác đổ suối phun, mùa thu thấy lá đỏ đầy trời, mùa đông nhìn tuyết trắng tinh khôi, tất cả cảnh sắc đều mờ mờ ảo ảo ẩn trong sương mù, đẹp không sao tả xiết. Trong đêm, nơi đây lại là chỗ duy nhất không bị sương mù che phủ ở Dược Vương Cốc, cực kì thích hợp để ngắm bầu trời đầy sao.
Từ lâu cậu đã muốn đưa Việt Vô Hoan tới đây chơi, chỉ là bị đủ loại chuyện làm chậm trễ.
Tối nay tiết trời quang đãng, ánh sao lấp lánh rạng ngời, là thời điểm thích hợp nhất để ăn mừng.
Việt Vô Hoan do dự đi theo Tống Thanh Thời bước vào đình Đỗ Nhược, ngồi trên băng ghế đá thật dài. Sau đó Tống Thanh Thời tươi cười ngồi xuống bên cạnh y, hai người sát gần nhau, y cảm thấy nhịp tim mình hơi nhanh, suy nghĩ hỗn loạn, chỉ cần người này ở bên, cho dù là ngân hà hùng vĩ, hay mỹ cảnh như tranh, cũng không lọt vào được mắt y.
Tống Thanh Thời đứng dậy trong chốc lát, đốt lên đèn lồng trong đình, dùng ánh nến bao phủ lấy cả hai, nghiêm túc nói cho y biết: "Ta có ba món quà muốn cho ngươi."
Việt Vô Hoan lập tức đoán được một thứ trong đó, nhịp tim đập rộn ràng.
Tống Thanh Thời kéo tay y qua, chậm rãi mở ra, đặt một viên đá vàng kim lấp lánh vào lòng bàn tay y, sau đó nắm lại thật chặt, dùng viên đá liên kết lòng bàn tay của cả hai.
Việt Vô Hoan đã thấy qua vô số bảo vật, lập tức nhận ra viên đá nổi tiếng và quý giá này, không dám tin nói: "Đây là... Vạn Linh Tủy?"
Cuối cùng y cũng biết hai mươi vạn linh thạch đã đi đâu, phần lễ vật này quý giá đến mức khiến cho y không biết nên làm như thế nào mới phải...
"Ừm, ngươi nhắm mắt lại đi, thả lỏng người, sẽ hơi đau một chút." Tống Thanh Thời nói y lấy ra ngọc thần niệm, vui sướng dặn dò vài câu, rồi vận chuyển linh lực, cẩn thận dệt ra vô số sợi dây linh khí bao phủ lên Vạn Linh Tủy, tạo thành từng nét phù văn. Sau đó lấy Vạn Linh Tủy làm trung gian, chỉ dẫn những phù văn được vẽ bằng linh khí này đến chỗ sâu nhất của thần hồn Việt Vô Hoan, nhào về phía xiềng xích giam cầm linh hồn, xoắn đứt từng sợi.
Tay Việt Vô Hoan rất nóng, trên lưng trở nên rát bỏng, như thể đang có đốm lửa nhẹ nhàng đốt lên, từng chút thiêu cháy thứ dấu ấn súc vật đã phá hủy tôn nghiêm của y. Nơi đốm lửa đi qua là những cảm giác mát lành và khoan khoái không nói được thành lời. Tất cả xiềng xích bị chặt đứt trong nháy mắt, ngọc thần niệm hóa thành bột phấn, y bỗng cảm thấy linh hồn mình thư thái hơn, linh lực trong đan điền cũng điên cuồng tăng trưởng, muốn mở rộng kinh mạch chật hẹp tạo thành bình cảnh, nhanh chóng vận chuyển khoảng hai vòng, hơi thở mới trở nên vững vàng.
Y mở mắt ra, không thể tin được mình cứ như vậy thoát khỏi giam cầm mà y mong ngóng ngày đêm, giống như một cơn mơ...
Tống Thanh Thời buông tay ra, hưng phấn hỏi: "Thành công rồi đúng không! Để ta nhìn xem được không?!"
Việt Vô Hoan sau thẳm nhìn cậu một cái, chậm rãi cởi y phục, xoay người lại.
Dấu ấn vẫn luôn bao phủ trên bờ lưng xinh đẹp đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một vết bớt Phượng Hoàng màu đỏ nho nhỏ, khắc ở trên xương cánh bướm bên trái, khoe ra dáng vẻ vốn có của mình.
Tống Thanh Thời chạm vào Phượng Hoàng nhỏ, ngạc nhiên vui mừng nói: "Ngươi có một vết bớt rất đáng yêu."
"Ừm." Việt Vô Hoan cảm thấy vành tai mình nóng lên. Y sợ bị đối phương phát hiện ra lòng mình, mau chóng mặc lại y phục, cúi đầu xuống, dùng "Tỏa Tình" khống chế không để cho gương mặt đỏ lên, cố gắng để mình trông tự nhiên hết sức có thể, điều chỉnh lại hô hấp, sau đó đứng dậy cẩn thận hành đại lễ với Tống Thanh Thời.
Y cũng không nói lời cảm tạ, bởi vì có những ân tình đã không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, cần dùng cả một đời để đền đáp.
"Đừng cảm tạ ta, ngại quá, đã hứa với ngươi rồi mà lại kéo dài lâu như vậy, ta nên xin lỗi mới phải." Tống Thanh Thời kéo y dậy, cười nói: "Ta còn món quà khác cho ngươi, ngươi sẽ thích."
Cậu lấy từ trong túi giới tử ra một ngọn Hồn Đăng, bên trong cây đèn là đốm lửa màu xanh yếu ớt, có một linh hồn đau đớn đang không ngừng giãy dụa.
Việt Vô Hoan nhận lấy cây đèn, thấy rõ bộ dáng của linh hồn, không dám tin mở to hai mắt: "Đây là Tạ Khuyết?"
Tống Thanh Thời gật đầu: "Ta giết gã, sau đó khóa linh hồn gã vào trong đèn này."
Với người có thù sâu oán nặng, tu sĩ ở tiên giới sau khi giết sẽ dùng Hồn Đăng thu hồn lại, không cho kẻ đó được giải thoát dễ dàng.
Hô hấp của Việt Vô Hoan một lần nữa trở nên dồn dập: "Vì sao?"
"Gã là nỗi hận của ngươi, là nguyên do cho sự thống khổ của ngươi." Tống Thanh Thời châm chước cả buổi mới, chậm rãi giải thích: "Ta là người rất chậm hiểu, luôn không thấy được tâm ý của người khác. Đây là để hóa giải thù hận cho ngươi, ngươi muốn tra tấn thế nào cũng được. Nếu như có một ngày, ngươi muốn buông bỏ đau khổ, muốn buông bỏ hận thù thì hãy đánh vỡ cây đèn này, để ta hiểu được tâm ý của ngươi..."
Việt Vô Hoan sững sờ hỏi: "Tâm ý của ta?"
Tống Thanh Thời cười nói: "Thoát khỏi sự trói buộc của quá khứ, có được cuộc đời tốt đẹp nhất."
Việt Vô Hoan khát vọng nhìn nụ cười của cậu, nắm chặt Hồn Đăng trong tay, chỉ cảm thấy cả đời này cũng không thể buông bỏ nỗi hận thù.
Tống Thanh Thời ngượng ngùng nói: "Kim Phỉ Nhận cũng nên giết, nhưng tu vi của gã không khác lắm với ta, mà nghe đồn đằng sau sơn trang Kim Phượng còn có tu sĩ Phân Thần, nên hiện giờ ta không nắm chắc..." Cậu đã thử tính toán rất nhiều lần, nhưng Kim Phỉ Nhận giàu có, đi đâu cũng được ủng hộ vô cùng, trên người có vô số pháp bảo, tuy nói có thể dùng độc dược âm thầm ra tay, nhưng xác suất thành công quá thấp. Cậu không sợ chết, chỉ sợ sau khi mình chết, Dược Vương Cốc sẽ rơi vào tay sơn trang Kim Phượng, Việt Vô Hoan sẽ lại một lần nữa bị mang về động ma quỷ.
"Đừng ra tay với Kim Phỉ Nhận!" Việt Vô Hoan nắm chặt lấy cậu, vội vã kêu lên: "Ta từng tận mắt chứng kiến, sơn trang Kim Phượng thật sự có tu sĩ Phân Thần, còn có những ba người. Trên người Kim Phỉ Nhận cũng có vô số pháp bảo phòng thân có thể chống lại độc tố, sẽ kiềm chế được ngươi. Tôn chủ vì ta mà giết Tạ Khuyết đã đủ để hả giận rồi, tuyệt đối đừng mạo hiểm."
"Ừm." Tống Thanh Thời tiện tay chọc linh hồn trong Hồn Đăng, khiến gã càng thêm đau đớn: "Ngươi có gì không vui thì cứ hành hạ gã là được, giải tỏa căng thẳng."
Việt Vô Hoan cười nhìn Hồn Đăng, khẽ nói: "Được."
Y rất thích món quà này, chắc chắn sẽ giữ gìn chiếc đèn này cho thật tốt, ngày ngày chăm sóc, không cho nó có chút hư hao.
Tống Thanh Thời gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Món quà cuối cùng có hơi đơn giản."
"Ta đã rất thỏa mãn." Việt Vô Hoan cười nhìn cậu, thực sự không nghĩ ra mình còn cần gì hơn nữa.
Tống Thanh Thời cực kì cẩn thận lấy ra một cái hộp gỗ cũ kỹ có khắc hình chim chóc, giơ lên trước mặt y.
Việt Vô Hoan ngây người, y run rẩy vươn tay, nhận lấy hộp gỗ...
Khi còn bé y đã từng mơ ước sẽ thu thập hết những viên đá đẹp nhất thiên hạ.
Cái hộp gỗ này là năm y sáu tuổi quấn lấy ca ca cùng làm, bên trong có đá quý cha mẹ và đại ca tặng cho, còn có những viên đá xinh đẹp sau khi y đến tiên giới tìm được. Y góp nhặt đầy một hộp, lại sợ bị mọi người chê cười ngây thơ, cho nên không dám để ai biết. Sau này, y bị bán vào sơn trang Kim Phượng, mất đi tất cả, hộp gỗ cũng không biết đã đi đâu, mỗi ngày chìm sâu trong Địa Ngục, đã sớm quên đi niềm yêu thích của mình.
Y chưa từng nghĩ tới, kiếp này lại có thể được nhìn thấy chiếc hộp gỗ này...
Việt Vô Hoan nhẹ nhàng mân mê hình vẽ vụng về trên chiếc hộp, mở nắp ra.
Trong hộp gỗ là đầy ắp những viên đá quý giá, có trân châu, có lam bảo thạch*, có hồng ngọc, có kim cương... Còn có những viên đá xinh đẹp khi y còn ở trên núi đã tự ra bờ sông nhặt về. Y cầm lấy từng viên lên, rồi lại đặt từng viên xuống, cuối cùng cầm lấy một viên đá cuội màu trắng mượt mà, cẩn thận ngắm nghía.
*Đá sapphire
"Ta không có tiền." Tống Thanh Thời cực kì xấu hổ vì độ nghèo túng của Dược Vương Cốc: "Ta nhìn thấy rát nhiều đá quý của tiên giới ở trong thành, đẹp cực, nhưng mà mắc quá, ta không mua nổi... Cho nên ta chỉ mua đá quý của nhân gian, cũng, cũng được đầy một hộp. Sau này ta chắc chắn sẽ tặng cho ngươi những viên đẹp hơn nữa..."
Cậu hơi thiếu tự tin, cậu cảm thấy những viên đá này hoàn toàn không xứng với vẻ đẹp của Việt Vô Hoan, cậu phải mua Hỏa Diễm Thạch hoặc Huyết Ngọc mới đúng.
Thế nhưng số tiền lấy được từ chỗ Tạ Khuyết phải dùng để trả nợ cho Dạ Vũ Các và Thiên Công Phường, tiền tiêu vặt của cậu cũng không được bao nhiêu, móc hết ra cũng chỉ mua được những thứ này...
Tống Thanh Thời khó khăn nói: "Rất xin lỗi, đợi ta kiếm được tiền rồi sẽ mua cho ngươi thứ tốt hơn."
"Ta đã có thứ tốt nhất rồi." Việt Vô Hoan bỗng đưa tay ra, một tay ôm cậu vào lòng, ôm thật chặt.
Y nhận ra viên đá cuội màu trắng này đến từ trong con sông của Nhược Hư Phong, mặt đá vẫn còn hơi ẩm, là vừa mới được bỏ vào. Viên đá trắng mịn nhẵn nhụi tuyệt đối như vậy không hề dễ tìm, góc áo tôn chủ vẫn còn dính chút nước bùn, chắc chắn đã đứng ở trong nước rất lâu mới tìm được. "Tỏa Tình" giãy dụa nhúc nhích ở gáy, điên cuồng hấp thụ cảm xúc, y thành kính hôn lên trán Tống Thanh Thời, mơ hồ nói những tiếng mà đối phương không hiểu được, thốt ra những yêu thương không thể cất lên thành lời: "Ta muốn cho người, tất cả đều cho người..."
Món quà thứ nhất, ta nguyện tặng cơ thể này cho người...
Món quà thứ hai, ta nguyện tặng linh hồn này cho người...
Món quà thứ ba, ta nguyện tặng trái tim này cho người...
Ta là của người, mãi mãi là của người...
...
Tống Thanh Thời tính toán thời gian, giơ tay lên, vô số đóa Huyền Hỏa Hồng Liên nở rộ trên không trung, tầng tầng lớp lớp như pháo hoa rực rỡ, chiếu rọi toàn bộ sơn cốc, như thể đang tổ chức buổi lễ ăn mừng long trọng nhất. Cậu đứng dưới pháo hoa, ngẩng đầu lên tươi cười, trao cho y lời chúc phúc chân thành tốt đẹp nhất:
"Vô Hoan, sinh nhật vui vẻ."
__________________________________
Đã đủ ngọt chưa hức hức, chuẩn bị tinh thần cho cú ngược tiếp theo nè~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.