Edit: Ry An Long lấy ra một cổ trùng tên "Tỏa Tình*". *Có nghĩa là khóa lại mọi cảm xúc Loại cổ trùng này Tống Thanh Thời nghe cũng chưa từng nghe qua, là một trong những loài cổ trùng bí mật của hắn. "Tỏa Tình" là một loại cổ trùng trị liệu, bề ngoài giống như phiên bản thu nhỏ của con tằm non, trắng trắng, mềm mềm, không có giác hút hay chân, không hề có chút sức tấn công nào, bề ngoài lại có phần đáng yêu. Nó dùng chính cơ thể mình để hấp thụ tình cảm và dục vọng của nhân loại để sống, giống như một cái van, người dùng có thể tùy ý khống chế mức giới hạn cho giá trị tình cảm của mình, những gì vượt qua ngưỡng đó đều sẽ được nó hấp thụ, giúp duy trì cảm xúc trong phạm vi ổn định. Nó tinh tế hơn dược vật khống chế rất nhiều, hơn hẳn phương án dùng thuốc an thần của Dược Vương Cốc. An Long lấy tổ thần ra thề, sử dụng "Tỏa Tình" sẽ không có bất cứ tác hại nào. "Tỏa Tình" là loại cổ có tính trơ, nó sẽ không tiếp nhận bất cứ mệnh lệnh nào ngoài mệnh lệnh hấp thụ cảm xúc của kí chủ, hắn sẽ không thể khống chế con cổ này làm chuyện gì xấu. Tống Thanh Thời thử một chút, phát hiện hắn nói thật, "Tỏa Tình" đúng là cổ trùng được tạo ra cho tâm lý trị liệu. Trong lòng cậu càng cảm thấy kì quái, bởi vì thiết lập của loại cổ trùng này hoàn toàn không phù hợp với phong cách của An Long. Thứ An Long say mê là các loại cổ trùng giết chóc, càng hung tàn càng tốt, mà các loại cổ trùng hỗ trợ khác cũng thuộc loại điều tra, tra khảo, hoặc khống chế là chính. Để trị liệu, hắn đều dựa vào luyện thể độc công và các loại cổ trị liệu có sẵn của Vạn Cổ Môn, kết hợp với đan dược đặc chế của Dược Vương Cốc, da dày vô cùng, không cần phải đặc biệt nghiên cứu loại cổ trùng này. Nhưng mà "Tỏa Tình" là loại cổ rất phức tạp, cực kì khó nuôi, rõ ràng là bút tích của cái tên thiên tài trẻ măng đến từ Vạn Cổ Môn này. An Long tạo ra loại cổ trùng trị liệu vô dụng với hắn này để làm gì? Tống Thanh Thời trực tiếp đưa ra nghi vấn. An Long nhìn cậu nửa ngày, tươi cười nói: "Để làm bạn với ngươi đó." Nguyên thân đau khổ chịu dựng đủ trò gây sự phá phách của An Long, bằng lòng làm bạn tốt với hắn cũng là vì hắn khá hiểu biết về y thuật, biết không ít các loại kỹ thuật dùng độc khác nhau, mà còn là một thiên tài về cổ trùng. Nguyên thân cũng đã nhiều lần vì hắn mà thu dọn cục diện rối rắm, chữa trị cho rất nhiều vết thương, nghiên cứu qua rất nhiều cách nuôi trồng cổ trùng dược vật, cho nên... Đây đại khái là quà cám ơn à? Sự hoài nghi của Tống Thanh Thời tiêu tan trong nháy mắt. Cậu cầm "Tỏa Tình" đi tìm Việt Vô Hoan. Việt Vô Hoan đã tỉnh lại dưới tác dụng của thuốc an thần, trên mặt y quấn từng vòng từng vòng băng gạc. Vết thương không phải là vấn đề lớn, tuy rằng khoét hơi sâu, nhưng khả năng khôi phục của linh căn hệ Mộc cực kì mạnh mẽ, y cũng đã từng chịu vô số vết thương, nhưng chưa từng để lại trên người bất cứ vết sẹo nào, thậm chí là vết thương bị hổ yêu cắn xé sau mấy tháng cũng lành lặn không một dấu vết. Đây là vận may của y, cũng là nơi bắt nguồn của bất hạnh. Không thì y đã sớm hủy hoại khuôn mặt và thân thể này ở sơn trang Kim Phượng. Khi Việt Vô Hoan xẻo đi lệ chí kia, y cũng không định hủy dung, trong đầu coi như vẫn còn chút ý thức, cho nên cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Y nhận ra mình đã làm hỏng việc, gây thêm rắc rối lớn cho Tống Thanh Thời, cho nên bất an xin lỗi tạ tội vô số lần, cũng bày tỏ là mình sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, không để phát bệnh nữa. Lúc y nói những lời này, chẳng những không thể nhìn thẳng vào Tống Thanh Thời, mà hai tay cũng run rẩy không ngừng, dường như đang kiềm chế nỗi đau cực độ nào đó. Đàn chị từng dạy: Lời đàn ông nói, chỉ có ma mới tin. Tống Thanh Thời kiên quyết không tin y... Cậu thà tin vào "Tỏa Tình". Việt Vô Hoan nghe về công hiệu của "Tỏa Tình" xong, ngẫm nghĩ, cũng biết mình không còn lựa chọn nào khác, bèn chấp nhận phương án trị liệu này. Sau khi "Tỏa Tình" tiến vào cơ thể, trải qua khoảng hai khắc đồng hồ, tâm tình của y rõ ràng có chuyển biến tốt, sự run rẩy trên người biến mất, cả cơ thể trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Y sờ lên trái tim mình, thôi thúc cổ trùng cắn nuốt hết những dục vọng không nên có kia, ánh mắt nhìn Tống Thanh Thời cũng tự nhiên hơn, cả người đều sống lại. Tống Thanh Thời tiện thể nói rõ chuyện huyễn cổ, cũng hỏi y về những thứ trong mộng cảnh: "Nếu như ngươi không muốn, ta sẽ tôn trọng mong muốn của ngươi." Việt Vô Hoan không chút do dự nói: "Ta mong được giữ bí mật." Tống Thanh Thời lập tức đưa ra chiếc hộp có huyễn cổ phong ấn ở trong, trả về cho y. Việt Vô Hoan suy nghĩ, đẩy về: "Tôn chủ vẫn nên giữ đi, chung quy ta chỉ là một phàm nhân, sớm muộn cũng sẽ có ngày rời đi. Khi đó, tôn chủ có thể mở cái hộp này ra xem nội dung bên trong." Y quyết định vứt bỏ dục vọng đáng xấu hổ kia, chỉ hi vọng sau khi chết đi, có thể để người này biết được tâm ý của mình. "Được." Tống Thanh Thời chưa từng kiêng kị chuyện sinh tử, càng không kiêng kỵ di thư. Cậu tiện tay bỏ huyễn cổ vào trong túi giới tử, đổi đề tài: "Ta đã từ chối hợp tác với Vạn Cổ Môn, bây giờ nghĩ lại, quyết định này quá qua loa. Chắc chắn An Long sẽ mượn cơ hội này tới tìm ta, đến lúc đó, công và tư lẫn lộn, với cái tính tình chỉ sợ thiên hạ không loạn của hắn thì không biết sẽ gây ra cái họa gì nữa. Ta muốn giao đường dây tiêu thụ cho Vũ Dạ Các, mặc dù Diệp Lâm tương đối tham lam, nhưng quen biết rộng, cũng giữ chữ tín, chúng ta có thể hi sinh chút lợi ích này để đổi lấy cuộc sống bình an." Cậu thực sự bị Alaska làm cho sợ rồi, sợ hắn mỗi ngày lại mò tới cửa quấn lấy cậu. Mặc dù để tăng cao sản xuất cũng cần thời gian, Dược Vương Cốc sắp tới sẽ còn nghèo dài dài, nhưng hiện tại toàn bộ tâm tư của cậu đều đang đặt ở trên người Việt Vô Hoan, cũng không muốn làm chuyện khác. Ngoài chuột bạch ra thì các nghiên cứu khác có thể dừng hết, tìm một vài thứ không cần dùng đến trong kho rồi mang bán, kiếm tiền cho dây chuyền sản xuất, mọi người tạm thời thắt chặt bụng, cố gắng chịu một chút là sẽ qua. Biết đâu đấy, trong lúc đó sẽ có người mắc bệnh lạ tiêu tiền như rác cầu thầy trị bệnh như trưởng lão của Ngũ Sơn Môn thì sao? Việt Vô Hoan gật đầu: "Ta nghe tôn chủ." Tống Thanh Thời bèn đến kho báu vật lấy ra một bình Tử Hoa Lộ được cất kĩ. Tử Hoa Lộ cực kì hữu ích với công pháp luyện thể của An Long, nguyên vật liệu đã tuyệt tích từ lâu, giá trị chắc chắn không kém hơn "Tỏa Tình". Nhưng Tống Thanh Thời và nguyên thân luôn coi việc sưu tập những dược vật đã tuyệt chủng còn quan trọng hơn cả tính mạng, An Long nghĩ trăm phương ngàn kế dỗ dành bao lâu cũng không dụ ra được. Bây giờ cậu lấy "Tỏa Tình" của hắn, dù có đau lòng đến mấy thì cũng phải trả phần ơn nghĩa này. Tống Thanh Thời lưu luyến không rời đưa Tử Hoa Lộ cho An Long. Trong chớp mắt, An Long đã hiểu, hắn hỏi: "Ngươi lại muốn đuổi ta đi?" Tống Thanh Thời chịu đựng cơn đau lòng, chân thành nói: "Ta muốn tập trung vào việc chữa bệnh cho Vô Hoan, không rảnh để chơi với ngươi." An Long nhìn cậu thật lâu, bỗng nở nụ cười, giơ lên Tử Hoa Lộ trong tay: "Ngay cả bảo bối ngươi cũng đã lấy ra cho ta, thành ý cũng đủ rồi, ta nhận vậy." Hạo Long nhận ra điều không đúng, điên cuồng quấn lên tay chân Tống Thanh Thời, bày tỏ thái độ từ chối, kiên quyết không đi! An Long thừa cơ xoay người tới gần bên tai cậu, vô cùng đáng thương nói: "Ta đã lãng phí nhiều ngày như vậy cũng không hợp tác thành công, có phải ngươi nên cho ta chút bồi thường không?" Tống Thanh Thời ngơ ngác, nhà cửa Dược Vương Cốc sập hết còn chưa có tiền sửa kia kìa, lấy gì để đền bù? An Long bỗng dùng một tay kéo cậu vào trong ngực, gắt gao khóa lại, như con thú dữ trút giận, hung hăng cắn lên cổ con mồi. Linh lực hộ thân không sánh được với hàm răng sắt thép của thú dữ luyện thể, lập tức bị xé rách, cắn ra cả vết máu. Tống Thanh Thời đau đến mức xù cả lông, nhanh chóng vận chuyển đan hỏa chống cự. An Long cảm thấy bên môi truyền đến sự bỏng cháy mới không tình nguyện nhả ra, hắn liếm tơ máu trên môi, hài lòng nói: "Hương vị đúng là ngon như ta nghĩ." Con Alaska này không đáng để mềm lòng! Tống Thanh Thời quả quyết sút bay hắn ra khỏi cửa! Quay đầu trông thấy Hạo Long vẫn còn đang quấn trên eo mình lắc đầu, sung sướng hả hê tạm biệt chủ nhân. Đến lúc nó phát hiện ra ánh mắt Tống Thanh Thời nhìn mình cực kì không tốt, vội vàng trượt xuống muốn trốn vào trong bụi cỏ, ăn vạ không đi. Tống Thanh Thời sao có thể buông tha cho nó? Một phát tóm lấy cái đuôi, kéo đi vứt ra ngoài cổng lớn, sau đó thở phì phò đi sát trùng cho vết thương trên cổ. Cổng vào Dược Vương Cốc lập tức bị đóng lại, màn sương độc lập tức tản ra, để lộ một con đường. Hạo Long tủi thân vô cùng, nằm trên đất lăn lộn không chịu đi, trong mắt ngập sự lên án với người bội bạc. "Ngươi đúng là không thông minh ra." An Long kéo nó lên, vừa đi vừa dạy dỗ con rắn ngốc này: "Dù năm đó Tiểu Thanh Thời có cứu ngươi thì sao? Dù hắn dịu dàng quan tâm ngươi, đặt ngươi vào ổ vào lòng để chăm sóc thì sao? Khỏi bệnh rồi ngươi sẽ phải cút đi, dù có lăn lộn chơi xấu đến mấy cũng vô dụng, hắn đã không còn cần ngươi nữa rồi. Bị từ chối bao lần như vậy rồi vẫn còn chưa rõ ư?" Hạo Long buồn buồn tủi tủi bò lên vai chủ nhân, cuộn thành một cục, bất động. Khi nó và Tống Thanh Thời gặp nhau, nó chỉ là một con rắn non vô dụng trong bí cảnh, mỗi ngày bị các yêu thú lớn ức hiếp đến chết. Tống Thanh Thời cứu nó sau khi bị bỏng độc hỏa, không chê nó xấu xí, còn thay thuốc cho nó mỗi ngày, đặt nó vào lòng vào ổ để sưởi ấm, thậm chí còn vì bảo vệ nó mà từ bỏ linh dược quý báu định hái. Trong mắt trong lòng, tất cả đều là nó... Nó cho là mình đặc biệt, muốn trở thành linh sủng của Tống Thanh Thời, lại không ngờ rằng sau khi vết thương của nó tốt lên lập tức bị đưa cho An Long. Nó tưởng rằng do mình không đủ mạnh, không xứng với người kia, cho nên liều mạng tu luyện, biến thành hung thú tiếng tăm lẫy lừng. Sau đó nó lắc đầu vẫy đuôi, vứt bỏ tự trọng, khổ sở cầu xin sự thương xót, nhưng vẫn không có cơ hội ở lại bên người Tống Thanh Thời. "Ngươi không đặc biệt." An Long nhè nhẹ vỗ lên cơ thể của Hạo Long, nói lời an ủi, nhưng lại không biết là đang khuyên bảo ai: "Không có ai là đặc biệt hết. Khi chữa bệnh hắn dịu dàng bao nhiêu, thì sau khi chữa khỏi hắn sẽ tàn nhẫn bấy nhiêu. Từ xưa tới nay chưa ai có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn." Cái người nhìn như hữu tình này, lại có trái tim tuyệt tình nhất thế gian. Năm trăm năm trước hắn đã biết cái gì là tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm, cái gì là tối tăm không chút hi vọng. An Long không nhịn được phá lên cười, trong tiếng cười tràn ngập sự giễu cợt với bản thân. Hắn quay đầu nhìn Dược Vương Cốc dần biến mất trong màn sương độc, tự nhủ: "Tiểu Thanh Thời càng ngày càng đáng yêu, thật đáng tiếc..." "Không biết khi mỹ nhân kia phát hiện ra chân tướng, sẽ có bộ dạng như thế nào." "Chắc sắc mặt của y sẽ xinh đẹp lắm nhỉ?" Hắn dùng sức vỗ đầu Hạo Long, khôi phục bộ dáng hung thần ác sát: "Tiểu đệ, đừng khổ sở nữa, chúng ta đi làm chút chuyện thú vị đi." "Ta chợt nhớ ra có người này cần phải xử lý một chút."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]