Edit: Ry
Đêm hôm ấy, Tống Thanh Thời ôm chặt Việt Vô Hoan vào lòng, liều mạng an ủi, suốt cả quá trình nói năng lộn xộn, từ Triết học, Y học, đến Xã Hội học, từng loại lý thuyết thay nhau ra sân, lúc kích động còn phun ra cả tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Latinh trộn lẫn, đừng nói Việt Vô Hoan có nghe hiểu không, ngay cả chính cậu cũng không biết mình đang nói cái gì.
Ít ra, thái độ vẫn đúng...
Việt Vô Hoan đã bình thường trở lại, y lẳng lặng ngửi mùi thuốc thoải mái quanh người, nghe những lời nói lộn xộn lung tung lại khiến lòng người bình yên kia, khóe miệng không nhịn được nhếch lên thành một độ cong, có chút đắng chát.
Y đã biết từ trước, không thể giấu diếm vì chút bình yên nhất thời, để cho những kẻ khác có cơ hội phơi bày thứ quá khứ bẩn thỉu đó trước mặt Tống Thanh Thời, châm ngòi chia rẽ, tùy ý bôi đen. Thế nên chuyến đi đến Nhạc Thành này, cho dù Tống Thanh Thời không phát hiện ra những cuốn sách tranh ấy, y cũng sẽ chủ động dẫn cậu đến tiệm sách, giả vờ như lơ đãng để cậu nhìn thấy, sau đó tranh thủ lúc cậu còn yêu thích mình, thành thật rõ ràng với cậu, tranh thủ những thương tiếc và hứa hẹn, chặt đứt ý định sử dụng chuyện này của kẻ khác
Thật nực cười...
Rõ ràng là chuyện đã chuẩn bị sẵn, nhưng trong khoảnh khắc Tống Thanh Thời mở ra cuốn sách, y vẫn nhục nhã đến mức không còn mặt mũi. Càng khó chịu hơn là, cho dù nhìn thấy những thứ như vậy, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-ket-cuc-viec-cuu-lam-nhan-vat-phan-dien/1504841/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.