Chương trước
Chương sau
Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng

Tác giả: Dã Mân Côi Loan

Editor: Sặc Fructose

Chương 23: Liếm mút côn thịt, khiêu khích xem cún hư là gậy mát xa, Kiều Bảo đốt lửa rồi không cho dập.

Đầu tiên Kiều Kiều sờ sờ vào hầu kết của Phó Hành Chấp, nhìn chỗ nhô lên trước mắt mình trượt lên trượt xuống vài lần. Cậu cảm thấy màn hình di động quá nhỏ, thật sự không đủ để phát huy, cũng không biết trước đây Phó Hành Chấp làm thế nào để đùa bỡn cậu được như vậy.

Vừa nghĩ như thế, trước mắt Nguyễn Kiều lập tức xuất hiện một hình chiếu 3D vô cùng chân thật, cậu tiến về phía trước mấy bước, thử thăm dò ngồi lên đùi người đàn ông, thế mà thật sự không khác gì ngồi lên người thật.

Phó Hành Chấp cảm nhận được trọng lượng quen thuộc trên đùi, liền đoán được là do Nguyễn Kiều ngồi lên. Hắn tưởng tượng ra cảnh Nguyễn Kiều nho nhỏ ngồi trong lòng hắn sờ soạng khắp nơi, hắn khẽ cười, nâng tay lên vòng vào không khí.

Tuy bên hắn sẽ không có cảm giác chạm được vào cậu, nhưng Nguyễn Kiều lại có thể cảm nhận được sự đụng chạm của hắn, thân thể của cậu vừa vặn bị vòng vào cánh tay của hắn, không chệch một li nào.

Nguyễn Kiều chỉ cảm thấy cái app này thật thần kỳ, cho dù hai người trông có vẻ như đang "đối mặt", nhưng chỉ có người dùng app bên đây đụng vào, mới có cảm giác thật thể. Giống như trước đây cậu đánh đấm múa may làm sao cũng không đánh được hắn. Mà nếu vòng tay của Hành Chấp thu lại một chút, xuyên qua cơ thể cậu, thì cậu bên này sẽ không còn cảm giác bị đụng vào nữa, giống như hai không gian khác biệt vậy.

Nhưng hành động của Phó Hành Chấp vô cùng chính xác, cứ như hắn có thể thật sự nhìn thấy cậu, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.

Nguyễn Kiều thấy dáng vẻ không đau không ngứa ai đến cũng không chối từ kia của Phó Hành Chấp, có hơi ngứa răng. Cậu ôm mặt Phó Hành Chấp, dùng sức cắn một cái lên đôi môi đang nhếch lên của hắn, lưu lại mấy dấu răng bé như hạt gạo.

"Cục cưng, cắn phía trong này." Phó Hành Chấp cười khẽ, hắn hơi hé môi, để lộ một khe hở, sau đó hắn lập tức cảm giác được có một đầu lưỡi nhỏ trơn mềm linh hoạt chui vào miệng hắn, cuốn lấy đầu lưỡi hắn không nặng không nhẹ cắn một cái, rồi lại liếm một hồi.

Phó Hành Chấp tùy ý để Nguyễn Kiều tác oai tác quái trong miệng mình, một bàn tay thò xuống thân dưới, kéo khóa quần xuống, thứ cương cứng hùng tráng bên trong đã vô cùng to lớn, đội lên thành một cái lều nhỏ.

Nguyễn Kiều toàn tâm toàn ý trêu đùa môi lưỡi của người đàn ông, không nhận thấy dương vật thô to nóng bỏng đang đứng thẳng bên dưới. Cậu lơ đãng nhích người về phía trước một cái, chỗ riêng tư giữa hai chân lập tức tiếp xúc với con cá chà bặc đó.

Cảm nhận được độ ấm nóng bỏng, Nguyễn Kiều rời môi người đàn ông, cúi đầu nhìn bé mập đang tràn đầy tinh thần. Cậu đưa tay nhón lấy, lòng bàn tay chà xát đầu nấm, chốc chốc lại dùng đầu ngón tay mân mê mã mắt, rồi lại dùng ngón tay mơn trớn quanh khe mũ, côn thịt trong lòng bàn tay nhanh chóng to ra thêm vài phần.

Ngoài mặt Phó Hành Chấp trông có vẻ vẫn bình thản, nhưng thực tế thân thể hắn đang căng chặt, hơi thở cũng từ từ dồn dập. Đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào không khí trước mặt, cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại chặt khít ấm áp bao bọc lấy đầu côn thịt liếm mút vài cái, hàm răng hắn nhẹ nhàng nghiến lại, hít sâu một hơi.

Tiếng nước chậc chậc nhớp nháp vang lên, Nguyễn Kiều cố ý dùng hàm răng cắn lên chỗ mẫn cảm nhất của đối phương. Nhớ đến chuyện Phó Hành Chấp không chỉ một lần tát vào bướm cậu, đánh đến nước dâm vung vãi khắp nơi, một tay cậu nắm côn thịt nổi đầy gân xanh kia, một tay tát mấy cái vào hai quả trứng nặng trĩu phía dưới, côn thịt trong miệng cũng giật giật theo động tác cậu.

Phó Hành Chấp rũ mắt, tuy hắn không nhìn thấy gì, cũng nghe không được, nhưng hắn có thể cảm nhận được khoang miệng ướt nóng của Kiều Kiều bao lấy thứ đó của hắn liếm mút như thế nào. Khi đầu lưỡi cậu nghịch ngợm đâm vào mã mắt cọ cọ, bàn tay nhỏ xinh tát trứng của hắn. Phó Hành Chấp suýt chút nữa đã không nhịn được mà bắn vào miệng Nguyễn Kiều. Hắn không thể không nắm lấy cán cây hàng của mình, khống chế mình đừng bắn ra.

Thấy Phó Hành Chấp nắm lấy chỗ đó của hắn, Nguyễn Kiều tưởng rằng hắn không thích để cậu tát, nên cậu cũng rụt tay lại, hết sức chăm chú bú liếm côn thịt cho hắn. Ngậm quy đầu mập mập ướt đẫm, khúc thịt phía dưới cũng bị liếm đến chèm nhẹp.

Nguyễn Kiều nhả côn thịt đỏ tím dữ tợn cứng rắn đó ra, sục sục vài cái, cậu có hơi mỏi miệng. Thấy Phó Hành Chấp còn chưa bắn, cậu định để mặc hắn cửng như thế để hắn tự kiểm điểm. Cậu ngồi dậy luồn tay vào vạt áo hắn, sờ đến cơ bụng rắn chắc, và gân xanh nhô lên trên bụng dưới, cảm thấy mỹ mãn muốn rút quân.

Phó Hành Chấp không cảm giác được động tác tiếp theo của cậu, tuy rằng không biết Kiều Kiều đang định rút lui, muốn bỏ mặc hắn. Nhưng hắn cũng nghĩ đến tính tình mềm yếu của Kiều Kiều, bảo cậu tự thẩm vài phát cậu đã than mệt, vì thế kiên nhẫn dụ dỗ: "Cục cưng, mỏi miệng rồi sao?"

Người đàn ông ngã người ra sau thêm một chút, nửa dựa vào sô pha, hướng dẫn từng bước: "Có phải bướm chảy nước nhiều lắm rồi đúng không? Bên trong có ngứa không? Cục cưng tự ngồi lên đi, có thể tự mình điều khiển tốc độ và tần suất, sướng lắm đấy..."

Nguyễn Kiều tạm dừng một chút, trên mặt hơi xấu hổ và buồn bực, hiển nhiên là dáng vẻ khi bị chọt trúng chỗ ngứa.

Cho dù hôm qua mới làm xong, lúc bú cho Phó Hành Chấp, cậu cũng đã khó có thể ức chế mà nứng lên rồi. Đóa hoa giữa hai chân rỉ nước chèm nhẹp, nước dâm ròng ròng chảy ra làm ướt cả quần lót.

Nguyễn Kiều liếm liếm môi, rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn bị thuyết phục, muốn thử cảm giác tự mình chủ động.

.

Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.

.

Cậu cởi quần ra, hai chân trắng nõn quỳ gối bên người Phó Hành Chấp, tay cầm lấy côn thịt đang đứng thẳng, nhắm ngay miệng huyệt ẩm ướt ngồi thẳng xuống.

Mị thịt non mềm bao bọc lấy côn thịt mút mát, vừa chặt khít vừa nóng ướt từng chút từng chút nuốt vào côn thịt sưng to đứng thẳng. Nguyễn Kiều thở dài một hơi, cho dù động tác của cậu rất chậm, nhưng đuôi mắt vẫn bị kích thích mà đỏ ửng lên.

"Ưm... a... a..." Nguyễn Kiều hơi cau mày, từ từ nuốt trọn con cá chà bặc đó vào cơ thể, bởi vì cậu nắm quyền chủ động, nên cậu không nuốt hết cả cây hàng, mà cảm thấy bị đâm vào đủ sâu rồi thì dừng lại.

Cảm giác bị lấp đầy vẫn như cũ, nhưng không bị thọc đến tận chỗ sâu trong cùng, Nguyễn Kiều ngồi trên dương vật, cảm thấy vô cùng thoải mái, nhỏ giọng rên rỉ, bắt đầu tự mình nhún lên nhún xuống.

Nguyễn Kiều khống chế được góc độ và tần suất, để quy đầu cực đại dạng xòe ô lần nào cũng cọ qua điểm G, cắm vào lỗ thịt ướt nóng. Bướm non ướt mềm ăn ngon biết mùi, nhép nhép phun nước nhờn, dùng côn thịt như một cái cây quấy loạn nước bên trong. Miệng huyệt đỏ hồng cắn chặt, lúc nhún lên nhún xuống còn phát ra tiếng nước xì xụp.

"Ha a a..." Nguyễn Kiều uốn éo vòng eo thon, côn thịt thô to ra ra vào vào trong cái miệng nhỏ chặt khít, đâm ra rất nhiều mật hoa trong suốt nhớp nháp.

Người đẹp chìm đắm trong tình dục, sắc mặt hồng hào, đôi mắt long lanh, tự mình tìm kiếm càng nhiều khoái cảm. Cậu đưa tay chà xát âm đế nhòn nhọn lồi ra khỏi cánh hoa, cọ xát nụ hoa đỏ bừng theo từng cái nhún trên côn thịt, miệng không ngừng ưm a rên rỉ.

Đột nhiên, thân thể cậu giật giật, cái miệng hồng hào há ra thở dốc, để lộ đầu lưỡi hồng hồng, bướm nhỏ điên cuồng co rút, mút chặt côn thịt trong cơ thể, chỗ sâu trong bướm nhỏ run rẩy phun ra một lượng lớn nước dâm.

Thân thể Nguyễn Kiều mềm nhũn, hai chân bị kích thích run lên, không quỳ nổi nữa mà ngồi thụp xuống, làm côn thịt đang cắm trong huyệt càng đút sâu hơn vào hoa huyệt ướt mềm. Cậu thốt lên một tiếng, áp tay lên bụng dưới bị quy đầu đâm nổi lên, mếu máo.

Bướm Nguyễn Kiều vừa mềm vừa ướt, bên trong lại mút chặt, mỗi lần bị cọ qua điểm G sẽ rụt một chút, lỗ thịt chặt khít kẹp Phó Hành Chấp vừa đau vừa sướng.

Cái miệng nhỏ đó dường như có ý thức của riêng mình, tự phát bú liếm côn thịt, muốn hút nó vào nơi càng sâu hơn, mút mãi không thôi. Phó Hành Chấp chỉ cảm thấy cái miệng này còn giỏi hơn cái miệng nhỏ bên trên lúc nãy.

Phó Hành Chấp tưởng tượng đến dáng vẻ mê hoặc của cục cưng Kiều Kiều tự mình đụ bản thân lên đỉnh, dương vật được bao bọc ấm áp càng thêm sưng đau, hắn hận trước mặt mình không phải là người thật, để hắn có thể đè chặt cậu lại ức hiếp, dù cậu có giãy thế nào cũng trốn không thoát, chỉ có thể khóc lóc run rẩy phụt nước dâm.

Ngay cả dáng vẻ quỳ không nổi mà ngồi thụp xuống, rồi bị cắm sâu đến giật nảy người của người đẹp, hắn cũng tưởng tượng ra rất rõ ràng. Có lẽ cậu đang đỏ mắt vô lực ngồi đó, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, mềm mại, yếu ớt như tiếng mèo con.

Phó Hành Chấp cầm di động gọi điện thoại qua, Nguyễn Kiều lười biếng nhấn nhận: "A lô..."

Trong lòng như bị cào một cái, giọng nói Phó Hành Chấp có hơi khàn khàn: "Cục cưng, có phải tự nhún mệt lắm rồi đúng không? Để anh qua đó hầu hạ cho em thoải mái nhé? Bướm nhỏ với cúc non của cục cưng tham ăn như vậy, chỉ mới ăn một lần làm sao mà đủ được?"

Giọng nói của Nguyễn Kiều nghèn nghẹn, mềm như bông: "Em không thèm, anh chắc chắn sẽ ăn hiếp em."

Lỗ thịt mềm mại của Kiều Kiều còn đang ngoan ngoãn bao bọc côn thịt hắn, không có động tác nhún nhảy cũng đang mấp máy thân mật liếm hút, Phó Hành Chấp nuốt nước bọt, đáy mắt hồng hồng: "Cục cưng, ông xã còn cứng lắm, em nỡ bỏ anh sao?"

Nguyễn Kiều trừng hắn: "Ai là ông xã?"

Phó Hành Chấp thở dài một hơi: "Được rồi, ông xã Kiều Kiều, mỗi lần anh dùng app, có lần nào không hầu hạ ông xã đến sướng tê người đâu, sao giờ em lại không thương anh nữa rồi?"

Không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến rồi Nguyễn Kiều lại nhớ đến chuyện mình đã quẳng ra sau đầu ban nãy, quả thực Phó Hành Chấp làm cậu rất sảng khoái, nhưng cậu cũng rất sợ hãi mà, cậu lại không thể làm Phó Hành Chấp sợ được, nên chỉ có thể làm hắn không sướng đủ mà thôi.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Kiều mím môi cười một cái, vỗ vỗ đầu người đàn ông: "Ông xã bận rồi, cưng tự giải quyết đi."

Nói xong, Nguyễn Kiều cúp điện thoại, cậu từ từ nhấc người ngồi dậy, để côn thịt còn cứng ngắc đó trượt ra khỏi cơ thể, dâm thủy ướt nhẹp cả chân, mặt cậu đỏ bừng, nhặt quần chạy đến phòng tắm, từng chút từng chút rửa sạch dấu vết dâm loạn dưới thân.

Sau khi tắm xong, Phó Hành Chấp không gọi đến nữa, Nguyễn Kiều cũng chột dạ không dám quấy rầy hắn. Không biết tiếp theo người đàn ông sẽ xử mình thế nào, nhìn từ màn hình, Phó Hành Chấp đã sửa sang lại quần áo ngồi trên giường đọc sách.

Phó Hành Chấp trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng tọa đàm đêm nay cậu không dám đi, cậu nhờ một người bạn học giúp mình ghi âm lại. Nguyễn Kiều cảm thấy, qua một buổi tối hôm nay rồi, chắc Hành Chấp sẽ không so đo chuyện mình chỉ lo sướng một mình mặc kệ hắn nữa đâu nhỉ?

Ngày hôm sau đến phòng thí nghiệm, ban đầu Nguyễn Kiều còn tránh né Phó Hành Chấp, chạy đến chỗ ngồi xa một chút để làm thí nghiệm, nhưng phát hiện Phó Hành Chấp trông không giống như giận cậu, chỉ nhắn tin bảo cậu đừng trốn tránh hắn nữa, cùng đi ăn cơm. Nên vào giữa trưa cậu lại chủ động sáp tới.

"Hành Chấp ~" Nguyễn Kiều ôm lấy cánh tay người đàn ông, cười ngọt ngào, trong mắt cậu, chuyện trước đây của hai người coi như bỏ qua hết.

Phó Hành Chấp nựng nựng mặt cậu, hừ nói: "Đốt lửa xong bỏ chạy?"

Nguyễn Kiều cười hì hì: "Em đâu có giận anh, anh còn định giận lại em sao?"

"Không có giận em, Kiều Kiều đáng yêu như vậy, chỉ là sau này đừng chạy nữa, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết." Phó Hành Chấp vẫn rất chấp nhất điểm này.

Nguyễn Kiều không để bụng: "Anh ngốc à, em đến chung cư chính là để anh tìm được em, em mà chạy thật chắc chắn sẽ chạy thật xa, để anh tìm không thấy."

Phó Hành Chấp nhíu mày, nhéo nhéo tay cậu: "Nói cái gì đó?"

Nguyễn Kiều ứm một tiếng, nhìn di động: "A, cái gì? Hành Chấp, chúng ta đi ăn cái này đi, mì càng cua, trông có vẻ ngon lắm."

"Ừm." Phó Hành Chấp nheo nheo mắt, nhàn nhạt lên tiếng, đôi mắt lóe lên thứ gì đó.

__________

Chương này H ngol ghê á mấy pà  ̄﹃ ̄

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.