Chương trước
Chương sau
Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng

Tác giả: Dã Mân Côi Loan

Editor: Sặc Fructose

Chương 12: Chơi bướm nhỏ đến cao trào, hoàn toàn đâm vào huyệt thịt run rẩy phun nước, làm Kiều Bảo cao trào chịu không nổi.

Giường Nguyễn Kiều dựa cửa sổ, chợt nằm ngửa lên giường, giương mắt là có thể nhìn thấy ánh trăng sáng ngời bên ngoài.

Phó Hành Chấp đè lên người Nguyễn Kiều, rũ mắt mút lấy đôi môi còn sưng đỏ của cậu, liếm cho đôi môi cậu trở nên bóng loáng, thuốc bôi không bị người đẹp liếm hết, mà ngược lại bị người tự tay bôi lên kia liếm chẳng còn chút gì.

Bên trong rất ngọt, khoang miệng non mềm mới ăn kẹo xong, dính nhớp, đầu lưỡi cuốn một phát là có thể nếm được vị ngọt, mút một cái là có thể nuốt được nước bọt ngọt ngào.

Lúc Phó Hành Chấp bắt đầu hôn lên, Nguyễn Kiều đã hé miệng theo phản xạ, đầu lưỡi dán đầu lưỡi nóng bỏng ma sát, khoang bị tùy tiện càn quét và loạn quấy. Cậu rưng rưng mắt, cánh mũi tràn ra tiếng hừ hừ mềm ngọt, tay ấn lên ngực Phó Hành Chấp muốn nghiêng đầu đi, nhưng lại bị hắn đỡ mặt lại không cho nhúc nhích.

“Đừng tránh.” Giọng người đàn ông khàn khàn, vòng tay đang ôm eo người đẹp thêm siết chặt, bàn tay hắn đặt bên sườn eo cậu, mang đến cảm giác cực nóng dù đã cách một lớp vải.

Trên môi lại bị cắn một cái, Nguyễn Kiều không nhúc nhích nữa, cậu giãy giụa nói chuyện giữa những cái hôn dồn dập: “Ưm… tớ ưm… muốn, kéo màn xuống… ưm…”

Phó Hành Chấp dựa vào rất gần, thân thể hai người dán chặt vào nhau, Nguyễn Kiều có thể cảm giác được cây hàng nơi thân dưới của hắn đang cứng rắn nóng bỏng chọc vào mình.

“Ừm.” Phó Hành Chấp mang theo giọng mũi nặng nề lên tiếng, hơi hơi ngẩng đầu, hơi thở dồn dập, hơi ấm phả lên trên mặt Nguyễn Kiều: “Kiều Kiều, thật thẹn thùng.”

Nhìn Phó Hành Chấp đi qua thả màn xuống, Nguyễn Kiều lại đỏ mặt đưa yêu cầu mới: “Có thể tắt đèn luôn được không?”

Nhưng lần này lại bị Phó Hành Chấp từ chối.“Anh muốn xem bướm của Kiều Kiều.” Hắn nói.

Nguyễn Kiều mới ngồi dậy, Phó Hành Chấp đã đi nhanh tới ngồi lên giường cậu, ôm cậu vào lòng, nhìn vào gương mặt đỏ bừng của cậu mà phì cười, lại hôn người ta lần nữa, sau đó không nhanh không chậm cởi đồ người ta ra, áo ngủ mỏng manh, quần nhỏ rất nhanh đã bị ném qua một bên, rớt xuống giường.

Phó Hành Chấp dùng tay bao lại hai cái bánh bao nhỏ mà thưởng thức, lòng bàn tay nhéo nhéo nụ hoa phấn hồng xinh xắn, nhìn Nguyễn Kiều vì hôn môi thiếu dưỡng khí mà có hơi mơ màng, nhưng lại vì sức nhéo nơi đầu vú mà ưỡn ngực về phía trước, để tránh né đầu vú bị kéo đau và cảm giác sung sướng khó hiểu, nhưng ngược lại càng đưa hai cái bánh bao nhỏ ấy thêm vào tay hắn.

“Kiều Kiều, mở chân ra cho anh nhìn đi.” Phó Hành Chấp chơi sưng một bên núm vú, khiến nó đứng thẳng dậy, rồi lại đi chà đạp thứ phấn hồng bên kia: “Bướm nhỏ của Kiều Kiều chắc chắn cũng rất đẹp.”

“Ứm…” Bởi vì phía trước bị kích thích và lời cợt nhả của Phó Hành Chấp, bướm nhỏ bắt đầu nhép nhép ọc nước, Nguyễn Kiều thẹn thùng nức nở một tiếng, không muốn tách chân ra, không muốn để Phó Hành Chấp nhìn thân thể dâm đãng dễ dàng nứng lên của mình.

Phó Hành Chấp nhẹ giọng nói: “Đừng khẩn trương.”

Một tay hắn luồn vào giữa hai chân Nguyễn Kiều, nắm lấy đầu gối nâng một cái chân lên. Nguyễn Kiều vốn đang nằm nghiêng dựa vào lòng người đàn ông, cứ như vậy, toàn bộ bướm xinh hồng hào ướt nhẹp cứ thế mà bị nhìn hoàn toàn chẳng sót gì.

Thịt trai vốn đang khép chặt đột nhiên bị kéo ra như thế, mở ra hai bên, nước dâm không ngăn được mà chảy xuống ướt nhẹp, chảy dọc kẽ mông xuống lỗ sau nho nhỏ.

“Bướm của Kiều Kiều đẹp quá.”

Cho dù đã nhìn chiếc bướm xinh đẹp của Kiều Kiều rất nhiều lần trên màn hình, nhưng bây giờ được tận mắt nhìn thấy, hô hấp của Phó Hành Chấp vẫn không khỏi nặng nề lên. Hai ngón tay của hắn day ấn nụ hoa trên đỉnh, xoa chẳng bao lâu, bé trym hồng phấn vốn đang ngoan ngoãn cuộn mình chậm rãi đứng thẳng dậy.”A… a…”

Khoái cảm kích thích nơi nụ hoa làm Nguyễn Kiều nhịn không được mà rên rỉ, ngón chân cậu chịu không nổi cuộn tròn lên, rồi lại duỗi thẳng. Đôi tay bất lực ôm chặt một cánh tay khác của Phó Hành Chấp, cả người rút vào lòng hắn.

Phó Hành Chấp cắm một ngón tay vào miệng huyệt đã đủ ướt, ngón cái tiếp tục xoa nắn nụ hoa, tiếng nước nhép nhép xấu hổ vang lên càng thêm rõ ràng: “Sướng không? Kiều Kiều?”

“Ha a… Sướng… ứm, a a!” Giây tiếp theo, Nguyễn Kiều không khống chế được mà giật nảy mình, cả người run rẩy lên đỉnh, miệng huyệt nút lấy ngón tay người đàn ông ra sức mút mát vào trong, mật hoa tung tóe phun ra từ khe hở giữa ngón tay và vách thịt.

Ngay lúc miệng huyệt còn đang ướt mềm sau cao trào, Phó Hành Chấp lại đút thêm một ngón tay vào, nhẹ nhàng đâm rút, cọ xát khe thịt vốn hồng hào thành đỏ ửng, nụ hoa cũng nhô lên khoe sự tồn tại của mình, cánh bướm run rẩy như cánh hoa đang vươn mình đón gió.

“Ư…” Ngón tay đút vào bướm nhỏ càng lúc càng nhiều, nhiều lần Nguyễn Kiều bị đâm đến điểm G, âm đế cũng không ngừng bị kích thích, khóe mắt chảy ra chút nước mắt, móng tay cào ra vài đường trên cánh tay của người đàn ông: “Hành Chấp, hơi căng… a a a!”

Bướm nhỏ lại bị đâm chọc đến cao trào thêm lần nữa, cẳng chân trắng nõn của người đẹp giật giật vài cái, mu bàn chân cũng cong lên thành một vầng trăng non. Cả người Nguyễn Kiều co rút bật khóc trong khoái cảm ngập đầu, nước mắt sinh lý không ngừng rơi xuống.

Cậu thật sự chịu không nổi nữa, bàn chân dẫm lên chân người đàn ông muốn né qua một bên tránh khỏi bàn tay của hắn, Phó Hành Chấp lại bóp eo cậu lại, lật người cậu qua, để cậu tựa lên đùi mình.

“Kiều Kiều, đừng trốn.” Phó Hành Chấp lần thứ hai nói câu này, giọng điệu của hắn rất cương nghị, Nguyễn Kiều nắm ga giường, theo bản năng ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn nghe lời tựa vào người hắn, chỉ có thân thể lâu lâu lại vì nấc nghẹn đáng yêu mà run run một chút.

Cho dù cậu không muốn, nếu lại trốn, bướm nhỏ sẽ bị tát một cái không nhẹ, người đẹp vẫn có thể cảm giác được nguy hiểm bằng một kiểu trực giác của động vật nhỏ, dựa theo đó để làm ra phản ứng thích hợp nhất.

Một tay Phó Hành Chấp ấn vào phần hõm eo của cậu, sau đó rút ngón tay ướt nhẹp ra, gỡ mắt kính xuống đặt bên cạnh, để lộ ra đôi mắt đen sâu thẳm của kẻ săn mồi, khóe môi từ từ nhếch lên lộ ra một nụ cười tà ác.

Khoái cảm kịch liệt ào tới từng đợt, Nguyễn Kiều không còn tinh lực để suy nghĩ gì khác, tại sao Phó Hành Chấp lại thành thạo như vậy, thậm chí cậu còn quên mất, mục đích ban đầu chỉ là bắn tinh dịch vào để hấp thu dương khí, chỉ cảm thấy đầu óc đã bị quấy thành một cục, thân thể cũng bị trêu đùa rối loạn lung tung.

Phó Hành Chấp vạch cánh bướm ướt át đỏ bừng của người đẹp ra, nhìn cái miệng nhỏ không ngừng khép mở phun nước dâm, như đang khát vọng thứ gì đó cắm vào. Hắn vuốt ve cánh bướm đang ướt nhẹp, rồi từ từ dùng ngón tay cắm ra một cái lỗ thịt đỏ bừng, khiến trym nhỏ của người đẹp dưới tình huống không được an ủi mà vẫn bắn một lần, sau đó hắn mới ôm lấy Nguyễn Kiều đang khẽ rên rỉ, không ngừng run rẩy bế lên đùi mình.

.

Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.

.

Hai người ngồi đối mặt nhau, Phó Hành Chấp hôn một cái lên đôi mắt ướt át của cậu, khen một câu: “Kiều Kiều ngoan quá.”

Nguyễn Kiều mềm giọng hừ một tiếng đáp lại lời hắn.

Phó Hành Chấp kéo cái quần mặc ở nhà thùng thình và quần lót xuống, dương vật thô dài đã sớm vận sức chờ tấn công đang kích động phun chất nhầy, nó chỉ mới dán vào miệng bướm đỏ bừng ướt át, Nguyễn Kiều đã có thể cảm nhận được độ nóng bỏng của nó rồi.

Nguyễn Kiều cẩn thận liếc nhìn cây hàng dữ tợn dưới háng người đàn ông, rồi lại rụt về, ôm cổ hắn nhút nhát sợ sệt nói: “Hành Chấp… tớ thấy sẽ không vào được đâu…”

Phó Hành Chấp dụ dỗ cậu: “Sẽ nuốt vào hết thôi, Kiều Kiều rất giỏi.”

Trước đó hắn đã thử vào được một nửa, Kiều Kiều cũng không có cảm giác đau đớn, chỉ khóc đến tội nghiệp, tuy nói giả vờ khó chịu cũng giả vờ không giống, nhưng cuối cùng Phó Hành Chấp vẫn tha cho cậu.

Có lẽ trong lòng hắn vẫn muốn ăn được người trong hiện thực hơn, cho nên thuận nước đẩy thuyền rút ra ngoài, lúc này đây, dù Kiều Kiều có khóc thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không mềm lòng.

Nguyễn Kiều im lặng, nhưng vẫn còn sợ hãi, đành phải quay đầu đi không dám nhìn.

Phó Hành Chấp vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, vỗ vỗ lưng cậu.

Tuy nói tính tình cậu thật sự rất yếu ớt, sợ đau sợ khổ, nhưng cứ ngại từ chối người ta, đưa ra yêu cầu bị người ta không đồng ý cũng không dám nói nữa, thật sự không nhịn được mới hừ hừ vài tiếng, tính tình thế này ở trên giường rất không tệ, nhưng sau này vẫn phải nghĩ cách sửa lại cho cậu.

“Kiều Kiều, anh vào nhé.” Phó Hành Chấp thấp giọng nói.

Nguyễn Kiều khe khẽ gật đầu, không nói gì, tỏ vẻ cậu đã biết.

Đầu nấm đặt trước miệng huyệt, từ từ đâm vào bên trong, cây gậy thịt tách ra tầng tầng lớp lớp vách thịt chen chúc đi vào, nếp gấp nơi vách thịt căng ra, cây gậy một đường đi thẳng vào.

“A a… lớn quá… Không được… hu hu… Căng…” Bướm nhỏ dần dần bị lấp đầy, đường đi vốn nhỏ hẹp nuốt vào một cây hàng to lớn như vậy không khỏi cố hết sức.

Nguyễn Kiều không dám tránh né, hơn nữa chân không có sức, đành phải hé miệng hít thở, cố gắng thả lỏng bướm xinh, để có thể nuốt con trym kia dễ dàng hơn một chút.

Không biết vì sao, cảm giác bị đụ vào hoàn toàn, bị tách ra thế này, làm cậu có một cảm giác quen thuộc mông lung.

Phó Hành Chấp vươn một bàn tay đi chà xát nụ hoa sưng cao của cậu, Nguyễn Kiều run lên vài cái, nơi sâu trong đóa hoa lại phun ra nước nhờn, làm lỗ thịt càng thêm ướt nóng, đầu nấm to lớn đâm đến chỗ thịt mềm cuối cùng. Lúc Nguyễn Kiều cho rằng rốt cuộc mình cũng đã nuốt hết côn thịt kích cỡ đáng sợ đó vào rồi, đôi mắt Phó Hành Chấp lại lóe lóe, kéo tay cậu sờ xuống dưới.

Dưới lòng bàn tay cậu, là khúc thịt vẫn chưa đút vào, thế mà vẫn còn một đoạn nữa!

Nguyễn Kiều càng muốn khóc: “Sao vẫn chưa xong vậy? Hành Chấp, tớ chỉ có thể đến đây thôi hu hu…”

Phó Hành Chấp cười cười: “Kiều Kiều, từ từ đụ vào là được rồi, phải tin vào cái bướm của em chứ.”

Chỉ ăn vào một cây hàng lớn như vậy, Nguyễn Kiều đã cảm thấy mình sắp hỏng mất, chưa nói đến việc Phó Hành Chấp bắt đầu nắm eo cậu đưa đẩy.

“A… A a… Nhẹ một chút Hành Chấp…” Giọng nói của Nguyễn Kiều mang theo tiếng khóc nức nở, lại cảm nhận được cây hàng trong cơ thể càng đâm càng nhanh, mạnh mẽ thọc vào rút ra trong cái bướm đầm đìa dâm thủy: “Ha a…A a…”

Lỗ thịt chặt khít thân mật dây dưa quấn lấy côn thịt mà bao bọc mút mát, mỗi lần cọ qua điểm G, nó sẽ điên cuồng xoắn chặt cây hàng đang gây sóng gió đó, cứ như muốn kẹp côn thịt không cho nó ra ngoài, lại lần lượt bị chính cây hàng đó đụ mở vách thịt, đụ đến chú bướm mập mạp run rẩy ọc nước.

“Kiều Kiều, bướm của em bót quá ướt quá, như muốn kẹp gãy anh vậy.” Phó Hành Chấp ấn người vào dương vật của mình mà hung hăng va chạm, đầu nấm từng chút đụ vào nhụy hoa, càng lúc càng sâu.

Chờ đến khi toàn bộ côn thịt hoàn toàn đi vào bướm nhỏ, mạnh mẽ đánh vào cái miệng nhỏ bí ẩn mềm mại bên trong, Nguyễn Kiều hét lên một tiếng, toàn thân hiện lên màu hồng phấn diễm lệ, bướm xinh và trym nhỏ cùng phun ra, nước dâm từng luồng từng luồng tưới lên đầu nấm, mềm mại dịu dàng bọc lấy côn thịt.

“Ha a… ha a…” Nguyễn Kiều thở hổn hển, toàn thân không khống chế được mà run rẩy, cậu vô lực dựa vào vai Phó Hành Chấp, đôi mắt híp lại, tay cũng nâng không nổi.

Phó Hành Chấp vuốt vuốt tóc mái ướt đẫm của cậu, giọng rất dịu dàng, nhưng lời thốt ra lại vô tình hết sức: “Còn chưa kết thúc đâu, Kiều Kiều.”

Nguyễn Kiều chậm rãi chớp mắt, còn chưa phản ứng gì đã bị nâng cánh mông lên, sau đó Phó Hành Chấp thả tay xuống, hoa huyệt đang ngậm côn thịt bị đè mạnh xuống, đầu nấm hung hăng đánh vào cổ tử cung yếu ớt non mềm.

“Á!” Nguyễn Kiều dồn dập hét lên một tiếng, không nói nên lời, trên mặt còn mang thần thái hoang mang, cậu lại co rụt người cao trào lần nữa, há miệng, đầu lưỡi nhè ra, huyệt thịt co rút suýt chút đã kẹp làm người đàn ông bắn ra.

Phó Hành Chấp hít sâu một hơi, đặt cục cưng gần như bị đụ cho ngu người ra nằm nghiêng lên giường, sau đó nâng một chân cậu lên, chen vào giữa hai chân cậu để cây hàng đụ vào bướm non chín mềm đỏ ửng. Một giọt mồ hôi từ trán hắn chảy xuống, nhỏ giọt lên cái bụng nhỏ bằng phẳng của người đẹp, khiến người đàn ông chú ý đến, dương vật của hắn đã đâm ra hình dạng trên bụng của cậu.

Mông thịt trắng nõn mềm mại bị đâm đến nảy tưng tưng, nước dâm tràn lan nơi miệng huyệt đã bị đánh thành bọt trắng, bé trym nhỏ theo động tác đâm vào rút ra của hắn mà lắc qua lắc lại, thể hiện cảnh tượng tình sắc đến cực điểm.

Phó Hành Chấp nhìn cục cưng dưới thân bị mình đụ đến không ngừng khóc kêu rên rỉ, ngón tay nắm chặt ga giường, tạo ra những vết hằn bất lực, huyệt thịt mẫn cảm không ngừng cao trào, miệng huyệt bị đâm đỏ bừng, bé trym bắn rất nhiều lần, hiện tại không bắn ra cái gì nữa, mềm oặt đáng thương, còn cả lỗ sau bên dưới bị nước dâm ngâm cho mềm mại, đang không ngừng khép mở, như không hài lòng hắn bên trọng bên khinh.

“Lỗ nào của Kiều Kiều cũng thật tham ăn.” Phó Hành Chấp xoa xoa lỗ sau không được chăm sóc, tính toán sau này có cơ hội sẽ phá zin cho nó. Hắn sắp bắn tinh, dương vật dưới háng bắt đầu co giật, đầu nấm xòe ô to lên một vòng, nhiều lần đâm vào cổ tử cung mẫn cảm, như muốn nhét cả hai trái trứng vào bên trong, va chạm bạch bạch, sau đó hắn cúi người đè lên người Nguyễn Kiều, đâm thật sâu vào, ép đầu nấm vào cổ tử cung rồi bắn ra.

Bị bắn vào vài luồng tinh dịch tanh nồng, Nguyễn Kiều lại cao trào thêm lần nữa, cổ tử cung mềm mại cảm thụ được dòng tinh mãnh liệt, không chịu khống chế mà mút một chút vào lỗ sáo của côn thịt, làm người đàn ông hơi giật mình, cây hàng đang chôn sâu trong lỗ thịt lại cương lên.

Nguyễn Kiều đã mệt muốn xỉu, lần đầu tiên lại phải chịu đựng trận làm tình kịch liệt thế này khiến cậu khó có thể chịu đựng nổi lần thứ hai, cảm giác được côn thịt trong bướm nhỏ lại có tư thế muốn lâm trận thêm lần nữa, cậu tủi thân bò về phía trước: “Thôi đi, tớ sẽ chết mất…”

“Sao như vậy được.” Phó Hành Chấp đuổi theo, lại cắm toàn bộ côn thịt vào bên trong, nhưng hắn vẫn nhớ đây là lần đầu tiên của Nguyễn Kiều, hắn nhượng bộ: “Cứ nhét như thế đi, nếu không tinh dịch chảy ra hết, không có tác dụng.”

Nguyễn Kiều mếu máo: “Vậy cậu, đừng động đậy nữa.”

Phó Hành Chấp hứa hẹn: “Rồi, không động, nhưng bây giờ để anh ôm em đi tắm.”

Nguyễn Kiều rầm rì đồng ý, nhưng cậu không ngờ rằng, vì côn thịt phải chặn tinh dịch không cho rỉ ra, nên dù làm gì cũng sẽ nối liền với nhau, tương đương với việc thọc vào rút ra với biên độ nhỏ. Lúc tắm rửa, người đàn ông hứa lèo kia lại ôm cậu làm thêm lần nữa, cuối cùng bướm nhỏ bị tưới càng nhiều tinh dịch, bụng dưới cũng phồng lên.

Nhưng Nguyễn Kiều đã không còn sức để lên án hắn.

__________

Edit cứ để bướm với trym làm t nhớ câu thơ thế này:Chim khôn chim đậu cành dâuBướm khôn bướm đậu trên đầu con chim.:v

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.