Chương trước
Chương sau
Bàn về chuyện cún hư đã làm thế nào để lừa vợ yêu vào tròng

Tác giả: Dã Mân Côi Loan

Editor: Sặc Fructose

Chương 2: Xuyên qua màn hình xoa mông Kiều Bảo, hưng phấn phát hiện bướm xinh, cún hư dùng tay chơi Kiều Bảo đến phun nước.

Ánh mắt Phó Hành Chấp không rõ ý vị mà nhìn Nguyễn Kiều trên màn hình. Hình như cậu tưởng mình gặp ảo giác, cũng không để ý nữa, tiếp tục nằm sấp xuống, chẳng qua không nhếch chân lên, mà là thả một chân xuống mép giường. Đôi mông nhỏ tròn vểnh ra một đường cong quyến rũ.

Màn hình di động thật sự là quá nhỏ, hoặc là chỉ có thể nhìn đến một người nho nhỏ, hoặc chỉ có thể nhìn được một phần.

Vừa nghĩ thế, Phó Hành Chấp có hơi kinh ngạc khi thấy trước mặt mình hiện ra một màn hình chiếu cực kỳ rõ ràng và cực lớn, quả thật như thả cả người Nguyễn Kiều lên đó.

Phó Hành Chấp thích thú chạm lên đó, cảm giác như muốn phá vỡ bức tường không gian, nhưng Nguyễn Kiều là người thật, còn góc nhìn bên trong thay đổi theo tâm trí của mình. Phó Hành Chấp vẫy vẫy tay trước mặt Nguyễn Kiều, như hắn đoán trước, Nguyễn Kiều bên kia không thấy hắn, nhưng có thể cảm nhận được hắn.

"Chậc." Phó Hành Chấp xoa cằm, đây cứ như là khảo nghiệm sự tự chủ của hắn, nếu đây là bài kiểm tra thật, thì chắc chắn hắn đã không lấy được điểm nào.

Khi Nguyễn Kiều bật cười, phần thịt đầy đặn trên mông cậu sẽ rung lên, ngay khi cách quần cũng vẫn thấy được, thật muốn biết, Kiều Kiều mặc kiểu quần lót nào ghê... Tứ giác hay là tam giác, màu gì, hình gì nhỉ.

Ngay sau đó, Phó Hành Chấp liền thấy, lớp quần ngủ bên ngoài của Nguyễn Kiều dần trở nên trong suốt, lộ ra chiếc quần con tứ giác màu trắng bao lấy cánh mông đầy đặn của người đẹp. Vải dệt co giãn siết thịt đùi, bên cạnh tràn ra chút thịt mông. Bởi vì mông nhiều thịt, kẽ mông kẹp một ít vải quần lót, giữa hai chân loáng thoáng thấy được một chút nhô lên và nơi bí ẩn hồng hồng.

Trong ký túc xá nhỏ vang lên tiếng nuốt nước bọt rõ ràng, Phó Hành Chấp dùng một ngón tay câu lấy mép quần lót kéo xuống, cặp mông đầy đặn nhảy ra như muốn tràn ra khỏi màn hình.

Phó Hành Chấp bị cảnh đẹp trước mắt làm cho sửng sốt, rốt cuộc không chịu nổi sự kích động trong lòng, đôi tay hắn ấn lên cánh mông trắng nõn bắt đầu xoa nắn, mông thịt mềm mại bị đùa giỡn đến biến dạng trong lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, còn có một ít chen qua khe hở ngón tay, để lại trên đó những dấu vết bàn tay vô cùng mạnh bạo.

Bây giờ Nguyễn Kiều đã không thể coi đó là ảo giác nữa, cậu cảm giác được rõ ràng có người đang dùng tay xoa bóp mông mình!

Tóc gáy nháy mắt dựng thẳng lên, trong đầu Nguyễn Kiều lập tức hiện lên các bài tin tức về kẻ bám đuôi vào nhà. Mông bị ai đó xoa bóp một cách sắc tình, cậu muốn đứng dậy lại bị đè không cử động được. Tay Nguyễn Kiều mò lên đèn bàn tủ đầu giường, dùng sức ném về phía sau.

Rầm một tiếng, đèn bàn xuyên qua không khí, vỡ trên mặt đất, Nguyễn Kiều mạnh mẽ qua đầu lại nhìn, lại khiếp đảm phát hiện, phía sau không có một ai!

"Cái gì, là thứ gì?!" Nguyễn Kiều đưa tay ra sau sờ mông mình, không sờ được gì, nhưng trên mông thật sự có hai bàn tay đang dán vào, tại sao lại không sờ tới được?

Thịt đùi đột nhiên cảm nhận được một chút ướt át, như bị thứ gì đó liếm một cái, sau đó bị cắn một miếng, thậm chí hàm răng đó còn cắn hai bên mông thịt, nghiến nhẹ. Nguyễn Kiều sợ đến mức nước mắt lưng tròng, tay chân cùng bò về phía trước: "Hu... mày là thứ gì vậy... đừng đụng vào tao hu hu... tao không ăn được đâu..."

Đột nhiên sức lực trên mông biến mất, Nguyễn Kiều cảnh giác nhìn bốn phía, cắn môi che mông dựa vào đầu giường, trừng mắt nhìn chằm chằm vào không khí trước mặt.

Cậu do dự mở miệng: "Mày, mày còn ở đây không? Có phải mày có tâm nguyện gì chưa hoàn thành đúng không? Có thể nói cho tao biết, có lẽ tao sẽ giúp được mày, mày đừng ăn tao..."

Nhìn Kiều Kiều co ro thành một cục trên màn hình, ý đồ cố gắng thương lượng với mình, Phó Hành Chấp sung sướng khẽ cười một tiếng: "Đáng yêu quá, Kiều Kiều... sao lại đáng yêu đến mức này..."

Hắn túm lấy cổ chân Nguyễn Kiều, ngón cái ấn lên mắt cá chân, thân mật xoa xoa, bàn tay với các khớp xương rõ ràng của người đàn ông sờ lên trên, như đang đo chiều dài đôi chân cậu.

Như lông chim quét qua da thịt, cảm giác nhột nhạt làm Nguyễn Kiều nổi hết cả da gà, sau đó cậu lại cảm giác được, bắp chân mình lại bị cắn một cái!

Trên bắp chân trắng nõn bóng loáng bỗng hiện ra một vết cắn, Nguyễn Kiều trợn to hai mắt, trên mông cậu nhìn không tới, nhưng có thể tưởng tượng nhất định đã bị xoa nắn đến đỏ bừng, hơn nữa còn có một dấu răng.

Nguyễn Kiều rụt chân vèo một phát, kéo chăn che mình lại: "Mày nghe hiểu được tao nói gì không? Có phải mày là quỷ hồn vất vưởng ở nhân gian không? Mày muốn làm gì, có lẽ tao sẽ giúp được mày, mày đừng đụng vào tao nữa..."

"Bé ngốc, nếu gặp quỷ thật, dùng chăn che thì có ích gì?" Phó Hành Chấp vươn tay búng trán Nguyễn Kiều một cái, Nguyễn Kiều ăn đau kêu lên một tiếng, sau đó tủi thân xoa xoa trán mình, cho rằng lời đề nghị của mình không được "Quỷ hồn" chấp nhận, cậu lại rũ mắt nghĩ cách khác.

Ý nghĩ vừa thay đổi, thân hình của Nguyễn Kiều dưới chăn lập tức xuất hiện trước mắt, cũng không phải tối đen không có ánh sáng, mà chẳng khác gì lộ ngoài không gian sáng sủa. Phó Hành Chấp chọc chọc đầu lưỡi vào quai hàm, cái app này thật đúng là "Nhân tính hóa", suy xét cho người dùng thật sự quá là hao tổn tâm huyết,

Một khi đã như vậy, cảnh tượng dưới quần lót hắn cũng có thể nhìn đến đúng không?

Nghĩ như thế, trên màn hình lập tức phóng to hình ảnh giữa hai chân Nguyễn Kiều, quần lót và quần ngủ cùng trong suốt. Thứ làm Phó Hành Chấp kinh ngạc nhất là, thứ lộ ra giữa đôi chân của Nguyễn Kiều, ngoài dương vật thanh tú đang cuộn mình ra, còn có một khe thịt đang e lệ khép kín.

Hơi thở của người đàn ông lập tức nặng nề, ánh mắt âm trầm, hóa ra đây là nguyên nhân Nguyễn Kiều luôn né tránh người khác?

Kiều Kiều của hắn, có một con bướm xinh!

.

Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng Tần.

.

"Cục cưng, sao không nói sớm cho anh biết, anh chỉ sẽ càng thêm thích Kiều Kiều... Kiều Kiều, sao chỗ nào của em cũng đẹp quá vậy..." Phó Hành Chấp mê muội nhìn chằm chằm nơi giữa hai chân của người đẹp dưới ánh đèn, vươn tay đến.

Một tay Phó Hành Chấp vạch khe thịt hồng hào ra, một tay khác trêu đùa môi hoa tinh xảo đầy đặn. Nghe thấy Nguyễn Kiều sợ hãi kêu lên một tiếng, hai bàn tay nhỏ bụm giữa hai chân mình.

Nhưng hoàn toàn vô dụng, một tay Phó Hành Chấp nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh kéo ra, tiếp tục như đứa trẻ có được món đồ chơi âu yếm, hứng thú vô cùng với cái huyệt non mềm ấy.

Nguyễn Kiều cũng thử khép lại hai chân ngăn cản bàn tay đang làm loạn kia, nhưng không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới Phó Hành Chấp. Bởi vì ý nguyện nội tâm quá mãnh liệt, hắn vẫn có thể thấy được con bướm xinh đang run rẩy ấy như cũ, bởi vì bị ngón tay đùa bỡn mà đáng thương chảy ra chút nước nhờn.

"Ư a!" Thân mình Nguyễn Kiều đột nhiên run bắn, cậu cảm nhận được cái tay kia đang vạch lớp da âm đế, tìm được nụ hoa giấu bên trong, lòng bàn tay thô ráp cọ xát nụ hoa mẫn cảm, mang đến cho Nguyễn Kiều khoái cảm không gì sánh kịp.

Hai ngón tay kẹp lấy âm đế, nhéo tới nhéo lui vân vê xoa nắn, còn hai ngón tay khác dâm loạn cánh bướm đỏ bừng, thỉnh thoảng lại đâm chọc vào miệng huyệt đỏ tươi.

Tiếp theo hắn lại dùng bàn tay ấn lên âm đế đỏ ửng mà chà xát, hai ngón tay khác đặt vào khe thịt trơn ướt moi móc, làm cánh bướm lớn lên cả một vòng, âm đế xinh xắn đứng thẳng lên, lỗ nhỏ run run phun ra nước nhờn.

"Ha a... Đừng nhéo, đừng... hu hu..." Chân Nguyễn Kiều không ngừng mở ra khép lại, run rẩy chịu không nổi, trong miệng không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ ngọt ngào ngượng ngùng.

Khoái cảm đáng xấu hổ và kỳ dị như sóng triều vây quanh Nguyễn Kiều, rõ ràng đang ở trong một tình huống không thể tưởng tượng nổi, nhưng đầu óc lại như bị bàn tay đang gây sóng gió giữa chân cậu khống chế.

Lúc này, một ngón tay đặt lên âm đế nhòn nhọn, nặng nề ấn xuống, đè ép viên đậu đã đỏ hồng, khiến cho người đẹp với sắc mặt ửng đỏ co rút hét lên một tiếng, đạt cao trào, miệng huyệt ướt nhem khép mở co rút, phun ra thật nhiều dâm thủy ngọt ngào.

"A a a ..." Hai chân Nguyễn Kiều dang rộng, mắt thất thần run rẩy, huyệt nhỏ giữa hai chân như mất khống chế, không ngừng chảy ra dâm thủy tanh ngọt ra ngoài. Ngón tay mang theo lực độ không chút xót thương, khe thịt bị chơi đến không khép lại được, cánh bướm mở ra hai bên, hoa hạch ở giữa đã mềm nhũn.

"Tội nghiệp cục cưng Kiều Kiều của anh quá đi, bướm nhỏ sưng lên cả rồi, người khác vừa nhìn liền biết, đây là một cái lỗ dâm bị đàn ông chơi chín..." Trong mắt Phó Hành Chấp lộ ra ánh sáng sâu thẳm, khóe miệng nhếch lên cười cười.

Phần lớn nước nhờn phun ra trên quần lót của Nguyễn Kiều, rồi thấm ra quần ngủ và ga giường, còn có một ít bắn lên tay người đàn ông. Phó Hành Chấp nâng tay lên, nhìn mật hoa trong suốt phía trên, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi một chút, sau đó đưa lưỡi liếm liếm: "Cục cưng Kiều Kiều, nước dâm cũng có vị ngọt..."

Nguyễn Kiều ôm chăn thở dốc, qua một hồi lâu mới hồi phục tinh thần từ loại khoái cảm mất khống chế này. Mắt cậu rưng rưng, sờ sờ lớp quần ướt nhem, mếu máo: "Mày là con quỷ lưu manh! Tao không thèm giúp mày nữa! Tránh ra!"

Mẹ đã dặn cậu không được cho người khác xem chỗ riêng tư của mình, nhiều năm như vậy, Nguyễn Kiều vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Tuy rằng thân thể dư ra một con bướm với tử cung, nhưng chỗ khác không khác gì với con trai bình thường, cho nên Nguyễn Kiều vẫn luôn không quá để ý đến hoa huyệt dưới thân. Với cậu mà nói, chỉ là nhiều thêm một cơ quan, chỉ khi tắm rửa mới đụng đến để rửa sạch.

Nơi mà ngay cả cậu còn chẳng nghiêm túc sờ qua, lại bị một con quỷ lưu manh chạm vào, còn vừa nhéo vừa xoa vừa nắn, chơi cậu đến phun nước cao trào. Nguyễn Kiều cũng chưa nghĩ đến, hoa huyệt thế mà có thể mang lại kích thích lớn đến như vậy cho cậu.

Âm đế nhòn nhọn sưng đỏ nhô lên khỏi khe thịt, cọ xát quần lót vừa xót vừa tê, Nguyễn Kiều đưa tay kéo quần lót ra, để nụ hoa và vải dệt cách xa một chút, như vậy mới không bị cọ đến.

"Mày lại đụng vào tao, tao sẽ... tao sẽ tìm đại sư bắt mày đó!" Nguyễn Kiều bày ra vẻ mặt hung dữ, kỳ thật trong lòng chẳng chút tự tin.

Cậu là một người tiếp thu giáo dục hiện đại mà lớn lên, nếu không phải tự mình trải qua chuyện quỷ dị lúc nãy, cậu cũng sẽ không tin mấy chuyện thần quái linh dị thế này, rồi còn biết đi đâu tìm đại sư bắt nó đây?

Nói xong, Nguyễn Kiều cảm thấy giữa hai chân của mình lại bị bàn tay vô hình xoa xoa, như đang cố ý khiêu khích cậu. Nguyễn Kiều buồn bực xấu hổ đấm đấm vài cái vào không khí trước mặt, dép cũng không mang, lẹp bẹp chạy đến trước tủ quần áo, lấy ra một cái áo khoác, đi đến huyền quan mang giày ra ngoài.

Nguyễn Kiều dùng áo khoác vây quanh eo, che đi đũng quần ướt nhem, cậu cũng không muốn mặc đồ ngủ ra ngoài, nhưng bảo cậu thay quần áo trước mặt cái thứ kia, cậu càng không muốn.

Vốn dĩ buổi chiều không có tiết học, Nguyễn Kiều không định đến trường, sáng mai mới có tiết, thời gian rảnh rỗi sau khi lên lớp đều thuộc về chính mình, kết quả hiện tại lại bị một con quỷ lưu manh hủy hoại!

Nguyễn Kiều không tin, dưới ánh mặt trời, còn có nơi dương khí thịnh vượng như trường học, con quỷ lưu manh kia còn có thể xuất hiện được sao?

Cậu đâu có ngờ, từng hành động của mình, tất cả đều thông qua ống kính vô hình chiếu đến di động của một người khác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.