Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Xem hết ảnh phong cảnh, Túc Mạc lên kế hoạch sau này đi du lịch Sao Tử Thủy, ăn uống xong cậu ngủ trưa một tiếng mới vào game.

Trong lúc cậu offline, đồng đội đã dò xét địa hình phụ cận, cũng tìm được vị trí của thần đàn. Vòng qua bến thuyền hồ nước màu tím mỹ lệ kia, bên hồ có một con đường nhỏ dẫn vào sâu trong cốc, kiến trúc thần đàn nằm ở điểm cuối cùng của con đường, cũng là mục tiêu của phó bản này --- Điểm Tận Cùng Cốc Tử Hoa.

"Cửa thứ ba là thể loại gì?" Túc Mạc vừa online đã sắp xếp lại túi đồ, phát hiện mấy đạo cụ cậu mang theo như quyển trục chiếu sáng hoàn toàn không có chỗ dùng: "Làm bài thi à?"

"Bài thi chủ yếu ở cửa thứ hai, buổi trưa tôi lên diễn đàn thấy có mấy đội thành công rồi, cửa thứ ba của họ đều không phải làm bài thi." Úc Trăn nói tiếp: "Xác suất gặp bài thi không cao."

Trước mắt mà nói thì khiêu chiến hình thức làm bài thi ở độ khó 5 sao hoạt động Thất Tịch đều rơi vào cửa thứ 2, cửa thứ 3 chưa từng xuất hiện thể loại này. Không cần làm bài thi với họ là một tin tức tốt. Bài thi chủ yếu kiểm tra sự hiểu biết của hai người về nhau, bọn họ nhiều lắm là đánh phó bản làm nhiệm vụ chung, xét về mức độ hiểu nhau chắc chắn không thể bằng mấy cặp đôi, nên tốt nhất là đừng gặp phải loại thử thách này.

Hai người chuẩn bị xong thì theo con đường mòn bên cạnh đi xuống dưới, vừa tiến vào phạm vi, âm thanh nhắc nhở cửa ải thứ 3 đã vang lên bên tai. Cảnh tượng không có gì thay đổi, nhưng hệ thống trước mắt họ lại có biến hóa. Biểu tượng đội ngũ, trạng thái, plug-in, tất cả đều bị ẩn. Cả hai vẫn có thể sử dụng kỹ năng, chỉ là không thể mở các giao diện có liên quan để kiểm tra chi tiết.

Các loại biểu tượng hệ thống đều biến mất, nhưng đồng đội vẫn còn bên cạnh.

"Ẩn giao diện hệ thống?" Túc Mạc hơi bất ngờ: "Cái này liên quan tới cửa thứ ba à? Hay là chỉ đơn thuần muốn để bọn mình ngắm cảnh?"

"Rõ ràng là không có chuyện đó." Úc Trăn tuần tra bốn phía, chỉ có tiếng gió chứ không có bất cứ âm thanh kì lạ nào: "Trên diễn đàn thì cửa thứ ba toàn là cửa quái vật, tương tự với cửa thứ hai chúng ta đánh hồi sáng."

Túc Mạc biết đầu não sẽ không dễ dàng để cửa thứ ba là ngắm phong cảnh đơn thuần như thế này, ẩn giao diện hệ thống đồng nghĩa với họ không thấy được trạng thái của bản thân, cũng tạm thời không thể giao tiếp với người bên ngoài. Kĩ năng khinh công không bị hạn chế, nhưng cũng không thấy được thời gian hồi, thứ duy nhất có thể thấy là HP của bản thân ---

Vậy mục đích quá rõ ràng, đầu não thiết kế cửa ải này cho rằng giao diện hệ thống sẽ làm mất cân bằng thử thách, hoặc là nó muốn che giấu cái gì đó.

Nhưng tại sao lại để lại thanh HP? Chứng tỏ máu là một thông tin quan trọng, tiêu chuẩn thất bại rất có thể là khi HP về 0.

Hai người đi được nửa đường thì Túc Mạc nhìn thấy hai bên đường phân bố các loại quái nhỏ. Quái nhỏ có vẻ yên tĩnh, hoàn toàn khác với đám dây leo họ gặp ở cửa thứ hai.

Úc Trăn: "Cẩn thận."

Túc Mạc tập trung quan sát chúng.

Quái nhỏ là quái tượng đá, hòn đá xám xanh chồng lên thành hình, không có tay chân, nhìn từ đằng xa chúng phân chia hai bên đường như từng cột đèn bằng đá. Túc Mạc đến gần hai bước, đang định quan sát hai con ở gần nhất, lại bất ngờ tiến vào phạm vi công kích của chúng. Chỉ thấy mấy hòn đá đang chồng lên nhau kia đột nhiên lóe lên ánh đỏ, từng chuỗi màu đỏ giận dữ lan tràn trong bầy quái, trong tích tắc đã đốt sáng tất cả quái vật.

"Chết." Túc Mạc lùi ra sau mấy bước, giơ tay triệu hồi Gấu.

Úc Trăn lập tức chồng hai trận pháp tăng sát thương, dồn sức tấn công con quái ở gần nhất. Nhưng đúng lúc này, biến cố đột ngột xảy ra ---

"Chờ chút!" Thanh máu của Túc Mạc tụt dốc không phanh, gần như bất lực trước đòn tấn công, nháy mắt đã về 0.

[Người chơi Momo tử vong, khiêu chiến thất bại.]

[Bạn đã tử vong, tổn thất 500 đồng vàng.]

Màu đỏ nhắc nhở và tiếng cảnh cáo của đầu não xuất hiện bên tai hai người, chuyện xảy ra quá bất ngờ, cả hai về điểm xuất phát mới có phản ứng. Úc Trăn: "Quái phản sát thương?"

Quái phản sát thương, tức là tất cả công kích rơi trên người nó sẽ bắn ngược lại cho người chơi.

Chuỗi combo mở đầu vừa rồi, có thêm hai trận pháp tăng damage của trận pháp sư, gần như ngưng tụ tất cả kĩ năng gây sát thương mạnh nhất của hai người, khoảnh khắc họ chú ý tới HP, lượng damage phản lại đã đủ giết chết Momo.

"Không chỉ có vậy, nó còn phản gấp đôi." Túc Mạc nhìn con quái đằng xa: "Chẳng trách lại ẩn giao diện, chúng ta có thể khóa mục tiêu vào quái nhưng không thể thấy trạng thái của nó. Xem ra không thể tuỳ tiện đánh được, mấy con quái này có cơ chế."

Hai người một lần nữa đi tới vị trí của quái tượng đá, lần này bọn họ không tùy tiện hành động nữa, Túc Mạc dùng thú triệu hồi đi đánh quái. Lực công kích của quái vật không thấp, không tới mấy giây đã đánh bay nửa thanh máu của Gấu - thú triệu hồi máu dày nhất. Mà không chỉ có như thế, Túc Mạc còn thấy dưới chân quái xuất hiện trận pháp tăng tổn thương của trận pháp sư.

"Trận pháp tăng tổn thương..."

"Gấu?"

Hai người đồng thời nghi hoặc thốt ra, một giây sau Gấu tử vong, những con quái bị đánh thức lao tới bọn họ. Túc Mạc quyết định thật nhanh, lùi ra sau mấy bước: "Trước hết lui! Những con quái này có vấn đề."

Nhưng mà hoàn toàn không lui được, đám quái này không có phạm vi thoát chiến, chúng sẽ không ngừng tấn công cho tới khi bọn họ khiêu chiến thất bại.

Quái nhỏ kiên nhẫn đuổi theo, hai người đành phải ăn ý chia hai bên chạy, một trái một phải chạy vòng quanh con đường. Túc Mạc nhân cơ hội quay đầu lại nhìn, thật sự nhìn thấy rất rõ trận pháp tăng tổn thương chỉ thuộc về trận pháp sư dưới chân con quái. Nhìn bên ngoài chúng chỉ dùng đòn đánh thường, trên thực tế chúng còn có kĩ năng của trận pháp sư.

Những con quái này... Đừng nói là...

"Có vấn đề, trước hết từ bỏ đi." Úc Trăn nói.

[Người chơi Hành Chỉ Vô Câu tử vong, khiêu chiến thất bại.]

Túc Mạc sực tỉnh, một giây sau đã nghe thấy tiếng nhắc nhở khiêu chiến thất bại. Hai người một lần nữa trở lại điểm xuất phát.

"Là quái kỹ năng, đám đuổi theo tôi có kỹ năng của trận pháp sư."

Úc Trăn rơi mất một trang bị, anh nói: "Tình trạng của tôi thì tệ hơn cậu một chút, đám quái đuổi theo tôi có kỹ năng của triệu hoán sư, triệu ra một đám thú dạng quái nhỏ đuổi đánh tôi."

Nhóm quái tượng đá này không phải quái vật bình thường, không chỉ có kĩ năng phản damage, thậm chí chúng còn phục chế kĩ năng của trận pháp sư và triệu hoán sư. Kỹ năng của trận pháp sư có thể chồng tổn thương, có thể tăng phòng ngự, triệu hoán sư thì là một đống thú triệu hồi mang khống chế. Hai nghề này đều là những nghề kỹ năng chức năng cực kì phức tạp, giờ có nhiều quái mang kĩ năng như vậy, đồng nghĩa với bọn họ phải đối mặt với mười mấy triệu hoán sư và trận pháp sư do hệ thống điều khiển cùng một lúc.

Lại không thể đánh chúng nó, vì sẽ bị phản lại.

Không đánh lại không chịu được thời gian quá dài, bọn họ chỉ có trận pháp phòng ngự, không có trị liệu.

Túc Mạc hơi nhíu mày, nghĩ đến đủ chi tiết kì lạ từ lúc vào cửa ải đến giờ. Đầu tiên là tắt hầu hết giao diện hệ thống, tiếp theo xuất hiện quái tượng đá dùng kĩ năng nghề của họ, đây là trùng hợp sao? Tất nhiên là không, nếu game đã thiết lập như vậy, mọi bố trí đều có mưu đồ của nó.

Túc Mạc nói: "Không phải là quái đánh bình thường, có thể là quái cơ quan."

Cậu nói tiếp: "Nếu như tôi không đếm thiếu thì hẳn có hai loại mỗi loại 9 con, tổng cộng 18 con."

"Nhưng cái này là phó bản Thất Tịch, nếu nghĩ theo tư duy trước kia để tìm quái cơ quan thì nhiều khả năng là không được. Là phối hợp? Ăn ý? Tin tưởng?" Túc Mạc hơi do dự: "Phải tìm theo chủ đề. Đám quái cơ quan đó chắc chắn sẽ thử thách chủ đề hoặc điều kiện có liên quan. Chẳng lẽ là phối hợp? Bọn mình phải hợp tác trong thời gian nhất định đánh giết một con nào đó?"

"Quái được kích hoạt liên hoàn, tỉ lệ là 1/18 hoặc 1/9." Úc Trăn nói đến đây chợt nghĩ: "Còn thiếu 1 vấn đề nữa, làm thế nào để tìm được quái cơ quan? Cậu định thử hay là cứ đánh tiếp?"

Túc Mạc nói: "Còn 1 vấn đề nữa, cậu thấy được quái tượng đá triệu hoán sư, tôi lại chỉ thấy quái trận pháp sư, chứng tỏ hai bên khác nhau."

Úc Trăn dừng lại: "Vậy chỉ có thể là hai quái cơ quan, cậu tìm 1 tôi tìm 1."

Suy luận ra mấu chốt rồi đánh quái là cách làm tương đối lý trí, tình huống như vậy mà thử đại chỉ có cống tiền cống kinh nghiệm. Nội dung phó bản Thất Tịch vẫn luôn biến đổi tùy theo đội ngũ, nhưng thứ không bao giờ thay đổi là chủ đề hoạt động. Đơn giản là ăn ý tin tưởng... Túc Mạc hơi ngừng lại: "Bọn mình đã bỏ sót một điểm, bọn mình không làm bài thi, bài thi thường hỏi về cái gì?"

"Thì hiểu biết về đồng đội..." Úc Trăn bỗng hiểu ra: "Ý cậu là, quái cơ quan có thể có điểm tương tự với tôi và cậu?"

"Nó sẽ không tự nhiên tạo ra hai loại quái có nghề giống bọn mình, hơn nữa còn thiết lập sao cho chỉ người kia nhìn thấy, hiển nhiên là không muốn để chúng ta lợi dụng sơ hở như là tôi tìm triệu hoán sư, cậu tìm trận pháp sư. Dù sao thì người hiểu rõ chúng ta nhất luôn là bản thân." Ánh mắt Túc Mạc lại dừng ở đám quái vật xa xa: "Trước mắt nó còn mở kênh giọng nói, tất cả quái ngoài kĩ năng ra thì gần như giống nhau như đúc, đầu não rất chắn chắn là dù chúng ta có tiến hành giao lưu thì cũng sẽ không ảnh hưởng tới kết quả."

Úc Trăn thuận theo suy luận của cậu nói tiếp: "Điểm mấu chốt của quái cơ quan nằm ở tôi và cậu, nhất định phải quan sát kĩ mới có thể tìm, chứ nó sẽ không biểu hiện rõ ra ngoài."

Hai người đơn giản sửa lại mạch suy luận, quyết định một lần nữa thử đánh quái.

Bắt đầu lần thứ ba, Túc Mạc tập trung quan sát con quái. Quái nhỏ gần như giống hệt nhau, mà trận pháp của trận pháp sư cũng có thể rơi trên người quái, thế nên trong mắt Túc Mạc, tất cả quái trong sân đều có trận pháp. Trong tình trạng không thể đánh dấu hay nhìn được thanh máu của quái, bọn họ rất khó tìm ra con mấu chốt trong bầy.

"Trước hết tách ra đi." Túc Mạc quả quyết kéo giãn khoảng cách với Úc Trăn, lúc này bầy quái lập tức chia làm hai, hai bên phải quan sát số lượng quái biến đổi.

Quan sát một hồi, họ có thể xác định 2 cơ chế.

1. Quái nhỏ có tổng cộng 18 con, 9 con là triệu hoán sư, 9 con là trận pháp sư. Một khi hai người tách ra, chúng cũng sẽ tách ra làm 2 loại riêng, đồng thời đuổi theo bên còn lại.

2. Túc Mạc vốn định thử đánh mỗi con một cái xem có thể tìm ra sự khác biệt của quái cơ quan không, nhưng thử đến con thứ 4 thì Hành Chỉ Vô Câu ở đầu kia đã chỉ còn một chút máu. Nói cách khác, quái cơ quan rất có thể không khác gì những con khác. Quan trọng nhất là, tính trên lượng HP sẽ chỉ đủ cho họ chống đỡ giết chết một con.

Không có cách thử, phải tìm ra được con quái kia.

Túc Mạc đáp xuống mặt nước, lợi dụng khinh công kéo dài khoảng cách. Quái nhỏ lại không sợ nước, cứ thế chạy theo cậu. Sự chú ý của Túc Mạc rơi trên người chúng, đột nhiên phát hiện một chi tiết, đúng là quái đang chồng trận pháp cho mình, nhưng trận pháp dưới chân chúng lại mỗi con một khác.

Khả năng chồng trận pháp của trận pháp sư có cơ chế nhất định, chỉ có thể chồng tối đa cho bản thân 4 tầng trận pháp trạng thái, một khi vượt qua 4 tầng, trận pháp sẽ căn cứ vào thứ tự trước sau thay thế nhau biến mất. Trận pháp đầu tiên sẽ nằm ở dưới cùng, trận pháp bố trí cuối sẽ nằm ở trên cùng, mỗi trận pháp lại có ánh sáng và hoa văn khác nhau, thế nên quan sát kĩ thì trận pháp dưới chân đám quái cũng mỗi con một kiểu.

"Chẳng lẽ là thói quen dùng kĩ năng?" Túc Mạc nghĩ tới đây đột nhiên bừng tỉnh.

Úc Trăn nói: "Có vẻ không đơn giản vậy đâu. Với các loại boss khác nhau hoặc là với đối thủ khác nhau tôi sẽ chồng trận pháp khác nhau. Tôi vừa quan sát rồi, những con quái này có thứ tự triệu hồi khác nhau, nhưng cũng có vài con dùng cùng thứ tự."

Đúng vào lúc này, Túc Mạc đột nhiên chú ý tới con quái cách mình xa nhất. Trên người nó chồng 2 tầng trận pháp tăng damage, 2 tầng trận pháp phòng ngự, đến tận lúc này cũng không chồng thêm trận pháp nào khác. Cậu giật mình nghĩ ra một chuyện, nhanh chóng tiến tới, ngay lúc này hệ thống lại bắn ra nhắc nhở thất bại.

Người ở ngoài quan sát.

"Vãi chưởng, sao lại thất bại nữa rồi?" Thanh Phong gần như mù tịt, từ góc độ của cậu ta chỉ thấy đám quái này giống nhau như đúc, ngoài lúc đổi sang góc của Hành Chỉ Vô Câu thấy quái tượng đá triệu hồi thú ra thì gần như không có gì khác biệt: "Quái cơ quan này đánh như thế nào?"

[Tôi ngoài biết là phải đánh quái cơ quan ra thì chả hiểu gì.]

[Cái này mà là khiêu chiến Thất Tịch á, không phải là phó bản siêu khó hả?]

[Không có vú em thì chơi kiểu gì? Đánh thì mất máu, không đánh cũng mất máu, tay run vài phát là đồng đội liệm luôn.]

[Tự dưng thấy ngồi làm bài thi cũng tốt, ít ra em còn đọc hiểu được vấn đề, cái này không hiểu gì sất.]

[Đây là độ khó 5 sao hả? Bé thấy sắp 6 sao luôn rồi.]

"Chắc là do tôi ngu nhưng mà đám quái này tụ lại trông chẳng khác gì nhau." Thanh Phong nghi hoặc nói: "Cái này nằm ngoài đề cương rồi còn gì? Thử thách ăn ý gì nữa? Thành thách thức IQ nhau luôn rồi."

[Em thấy cái này có thể là hên xui.]

[Không cho đánh dấu quái ghét thật đấy, bọn nó mà chạy đi thì dễ bị loạn lắm, trừ phi nhìn chằm chằm một con.]

[Tôi nhớ là đại lão Momo có trí nhớ rất tốt, hẳn là có thể theo dõi vài con cùng lúc?]

[Nhắc nhở thân thiện, ở đây có 9 con.]

"Sao đại ca tự dưng đứng im vậy?" Thanh Phong vắt hết óc cũng không nghĩ ra là như thế nào. Bọn họ ở ngoài quan sát còn không thấy rõ, vậy người ở trong đánh quái phải tìm kiểu gì? Đúng vào lúc này, cậu ta nhìn thấy Momo rút thứ gì đó như đạo cụ ra, ánh sáng lóe lên: "Cái gì vậy?"

Bên trong [Cốc Tử Hoa].

Túc Mạc nhanh chóng suy xét.

Nguyên nhân thất bại của lần này nằm ở chỗ bọn họ không dự đoán của lượng máu của nhau. Trong tình huống giao diện bị ẩn, không thấy được thanh máu của đồng đội, lượng HP bị trừ lại tương ứng với công kích của bản thân cộng phản damage của quái, còn đánh hai bên cùng lúc. Cho dù bọn họ kịp thời báo lượng HP biến đổi thì vẫn sẽ tồn tại sai sót, quá khó để phán đoán trực quan, rất dễ xuất hiện tình huống tính sai, dẫn đến máu của đồng đội về 0 trước quái.

"Lần này lúc thử chúng ta đã mất quá nhiều máu, cộng thêm thuốc hồi máu CD dài nữa." Úc Trăn vừa mới phát hiện một con quái có thói quen rất giống Momo, nhưng chưa kịp thử đã thất bại. Anh nói: "Tôi vừa phát hiện một con."

"Phải nói là mấy con." Túc Mạc nhìn về phía Úc Trăn: "Tôi vừa mới quan sát. Bên tôi có ít nhất 5 con dùng trận pháp theo thứ tự mà cậu thường dùng, ví dụ như lúc đối phó với bầy quái, đối phó với boss, thậm chí lúc bọn mình đánh thích khách ở dã ngoại cũng có. Tôi nghĩ đám quái này được đầu não tạo ra căn cứ trên số liệu chiến đấu trước đây của chúng ta, nó thiết lập thứ tự sử dụng kĩ năng của tôi và cậu lên người chúng, thế nên thực tế không chỉ có một, mà là năm con? Sáu con? Hoặc cả 9 con đều là phiên bản mô phỏng của chúng ta."

Úc Trăn nghe vậy khá bất ngờ: "Cậu nhớ hết?'

"Trí nhớ của tôi rất tốt." Mải suy nghĩ nên Túc Mạc đáp rất hờ hững: "Chơi chung với cậu nhiều, thứ tự dùng trận pháp của cậu sắp thành thói quen của tôi luôn rồi... Khoan, tôi có ý tưởng này, hay là thử một lần."

Cậu cười: "Bởi vì không biết nó dùng bản mô phỏng nào nên lần này thất bại thì e là bọn mình sẽ phải thử thêm vài lần nữa. Cậu đã chuẩn bị tinh thần rớt cấp rớt tiền chưa?"

"Không sao." Úc Trăn không khỏi thả lỏng hơn: "Nhiều nhất là lấy hết trang bị thôi, ra ngoài chuộc lại."

Túc Mạc không muốn nghĩ tới cảnh này: "Thế thì cũng thảm quá rồi?"

"Rơi trang bị còn đỡ." Úc Trăn nhìn về phía Túc Mạc: "Cậu cứ thử đi, đến lúc đó tôi đi chuộc cho."

"Có tiền cũng không thể tiêu bậy như vậy được." Túc Mạc giãn gân gốt: "Cũng không khó, đến lúc đó cậu chỉ cần quan sát xem con nào chỉ triệu hồi Phong Ưng và Cô Lang, đánh nó là được." Nói rồi cậu bỗng ngừng động tác: "À phải rồi, cậu vươn tay ra đi."

Úc Trăn đưa tay ra.

Một sợi dây đỏ đột nhiên thò ra từ tay triệu hoán sư, cuối cùng vòng lên cổ tay anh rồi biến mất. Úc Trăn thắc mắc: "Cái gì vậy?"

"Đạo cụ lần trước tôi nhận được, gọi là [Có Duyên Ngàn Dặm Cũng Thành Một Đường]." Túc Mạc quả quyết mở kĩ năng thứ 2, trạng thái chia sẻ HP xuất hiện, máu của cậu lập tức tăng thêm 1000, là do cộng với máu của trận pháp sư rồi chia đôi nên kéo lên. "Nó có một kĩ năng chia sẻ máu, tôi và cậu nối dây, lúc bị đánh sẽ chia sẻ sát thương."

"Bọn mình phán đoán quá chậm máu của người kia, mất máu vì bị tấn công hay chịu phản damage đều không thể biết được, cũng sẽ khiến dự đoán xuất hiện sai lầm." Túc Mạc hài lòng nói: "Nó vốn là cái đạo cụ chiếm chỗ, giờ vừa hay phát huy được tác dụng. Như vậy cậu mất máu tôi sẽ biết, cũng có thể phân biệt là mất máu vì cái gì, tôi mất máu cậu cũng sẽ biết.

Túc Mạc lại nghĩ ra thêm một ích lợi: "À đúng rồi, đỡ phí thuốc hồi máu nữa, uống một bổ hai."

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Trăn: Là thế này phải không?

Momo (tính toán tỉ mỉ, hết sức hài lòng): Đúng, vừa hay nó là đạo cụ dùng một lần, đỡ chiếm chỗ trong túi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.