Editor: Sakura Trang
“Ngồi đi.” Cảnh để phê một từ “chuẩn” lên tấu chương, thả bút đỏ đang cầm trong tay vào một bên.
Vi Sinh Lan nghe lời ngồi xuống một ghế gỗ chạm hoa trống ở bên cạnh, mặc cho ánh mắt của Cảnh đế dò xét trên người nàng.
Đường nét đôi mắt của hai người thật ra thì vô cùng tương tự, thậm chí có thể nói là giống nhau. Nhưng một đôi mắt như vậy, lại khiến cho người khác cảm giác chênh lệch rất lớn.
Một người thâm như vực sâu, một người yên tĩnh như nước.
Tai mắt đế vương trải rộng khắp trong cung, trung tâm Trọng Hoa điện cũng là một nơi trong đó.
“Nghe con và đại hoàng nữ nói “mỗi ngày có thể gặp”, trầm cũng không biết phải hiểu câu này như thế nào.” Nữ nhi của nàng và Dung Hoa, không thể nghi ngờ là ưu tú nhất. Đế vương vô tâm? Cảnh đế chỉ có thể nói nàng không những có, mà lòng còn thiên vị.
Nhưng yêu thích mà bộc lộ ra mặt, thì không phải là vinh sủng, mà là một lá bùa đòi mạng. Cảnh đế sẽ không biểu hiện quá nhiều chú ý với Vi Sinh Lan trước mặt mọi người.
Tuy nói sau khi hoàng nữ làm lễ thành quan có quyền tham chính, nhưng cuối cùng ngôi vua cũng chỉ là một tước hiệu được phong thôi, thực quyền trong tay phải vượt qua những hạ thân kia.
Đây cũng là nguyên nhân Vi Sinh Lan nói với Dung Cảnh muốn ‘nhập sĩ’.
“Hiểu theo như phương hướng người kỳ vọng đi.” Hai tay Vi Sinh Lan đan vào nhau đặt lên đầu gối.
Muốn tranh, Cảnh đế không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-ve-cach-nuoi-duong-mot-con-trung-khuyen-bien-den/133935/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.