Dấu chấm cuối cùng đã đặt xuống và câu chuyện của Bàn vận công khép lại sau hơn sáu tháng. Sáu tháng, một trăm chín mươi ba ngày. Đó thật sự là một con số không hề nhỏ với một câu chuyện không quá 50,000 từ raw như Bàn vận công và là một con số quá lạ so với Hoàng Ngọc Cầm của ngày xưa ấy. Bạn có còn nhớ chăng, tôi đã từng có thể hoàn thành Tọa khán vân khởi thì chỉ trong ba tháng ngắn ngủi thôi. Nhưng hoàn cảnh của tôi bây giờ không cho phép mình làm điều tương tự như thế nữa. Cũng chính vì vậy mà đến chính tôi còn cảm thấy kinh ngạc khi mình có thể hoàn thành Bàn vận công.
Quay ngược thời gian trở về bốn năm về trước, còn nhớ khi đó tôi đã từng viết những dòng như sau:
“Tình yêu trong Mạch thượng hoa khai là thứ tình yêu vị tha và đầy tính nhân bản. Bạn sẽ hỏi tôi vì sao, và tôi trả lời rằng đó là vì cách họ yêu. Thất Vương gia Tống Vĩ vì cái gì mà chấp nhận ly xa kinh thành phồn hoa đô hội đến một vùng sơn cùng thủy tận, dốc tận sức biến nó thành một nơi trù phú cường thịnh? Chỉ vì nơi ấy là cố hương của người chàng yêu, chàng muốn dùng chính sự cường thịnh ấy làm lễ vật biểu thị tấm lòng của mình, dùng tình yêu của mình để xóa bỏ đi mặc cảm của người kia, cho người kia cơ hội lần nữa tái sinh làm một người toàn vẹn.”
Lúc ấy tôi đã tự hỏi do đâu mà một vương gia tôn quý như Tống Vĩ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-van-cong/120435/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.