Muốn ở bên cạnh cậu thật lâu, cùng làm những điều thật bình dị.
------
Du thấy Hạ cứ đơ người đứng một chỗ, hỏi thế nào cũng không thèm trả lời, cô gấp đến độ đỏ mặt, lay mạnh cách tay Hạ hơn.
"Này, cậu nói gì đi chứ, đừng có im mãi như vậy."
Lần này, Hạ bật cười thành tiếng, hiếm khi nào Hạ lại được dịp cười thoái mái như vậy, cũng không thèm câu nệ hình tượng làm gì. Du bắt gặp cảnh tượng kỳ lạ này, nghĩ ra được điều gì đó, liền nói: "Cậu lừa tôi hả?"
Hạ lắc đầu: "Không có lừa cậu. Chỉ là phản ứng của cậu làm tôi cảm thấy mắc cười thôi. Tôi cũng đâu có nói là tôi bị bệnh đâu, cậu hấp tấp như vậy làm gì?"
Tính tình của Du vốn thẳng như ruột ngựa, nghĩ gì nói đó: "Thì chẳng phải là do người ta lo lắng cho cậu sao, cậu còn cười được nữa."
Du giận lẫy, cái mặt trắng nõn làm ra vẻ phụng phịu, ngoảnh mặt đi nơi khác.
Thấy đối phương làm mặt giận, Hạ trở lại bộ dáng lãnh đạm thường thấy, nâng tay véo cái mũi cao cao của Du, khẽ lắc qua lắc lại: "Được rồi, xin lỗi. Này là mẹ tôi bị, không phải tôi đâu."
Du nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay ma quái của Hạ: "Mẹ cậu? Thế thì cậu hỏi mẹ cậu là biết ngay thôi mà."
"Nếu hỏi được thì tôi đâu cần đến nhờ cậu. Sao? Hay là mấy người không muốn giúp?"
Hạ giở trò giận ngược lại, rất nhanh...trò này liền có hiệu nghiệm.
Du xuống nước năn nỉ: "Đâu có, đâu có. Cậu mở bluetooth bắn qua cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tung-la-thieu-nien/353091/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.