"Nắng mưa là chuyện của trời,
Tương tư là chuyện của tôi yêu nàng."
(Trích từ bài thơ Tương Tư / Nguyễn Bính)
-----------
Sáng sớm thức dậy, Du thay quần áo chỉnh chu đi xuống lầu. Lúc đi ngang bàn ăn thì đã thấy đồ ăn sáng nằm sẵn trên bàn, cô dáo dác nhìn quanh nhà nhưng cũng không thấy bóng dáng của mẹ cô đâu.
Hẳn là đã đi làm rồi.
Du thu ánh mắt, lẳng lặng kéo ghế ngồi xuống, chậm rãi thưởng thức bữa sáng của mình. Đối với cuộc tranh luận lúc tối, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng suốt đêm, dự định sáng nay sẽ xuống xin lỗi mẹ, kết quả là đã trễ một bước. Nhưng cô đoán là mẹ cô sẽ không giận cô lâu, bằng chứng chính là mẹ cô vẫn chuẩn bị bữa sáng cho cô đấy thôi, nếu như thật sự giận thì mẹ cô đã mặc cho cái bụng cô đói meo luôn rồi.
Mà nhắc đến mẹ thì cô lại cảm thấy phiền lòng. Nhớ lúc nhỏ, có người nói lúc ba cô bị tai nạn qua đời thì đã có người ở cô nhi viện đến đón cô đi, sau đó một thời gian thì có một phụ nữ rất đẹp đến xin nhận nuôi. Kết quả là, tuy cô không có được một gia đình trọn vẹn như người ta nhưng lại có một người mẹ nuôi rất mực yêu thương mình, yêu thương đến mức mà đến bạn trai cũng không chịu có.
Nhiều khi, có mấy anh trai mặt mày sáng sủa đến tận nhà để theo đuổi mẹ, mấy lần như thế cô đều len lén quan sát biểu hiện của mẹ mình xem thế nào. Hậu quả là chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tung-la-thieu-nien/353074/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.