"Vì sợ bị người khác nhìn thấu nên chúng ta thường hay đem những lời muốn nói giấu vào trong những câu chuyện thường ngày."
(Trích Đừng cúi đầu mà khóc hãy ngẩng đầu mà đi - Lư Tư Hạo)
----------
Du đã đi được một đoạn khá xa, thời điểm bước ra khỏi nhà B cô lại không cầm lòng được mà quay đầu nhìn lại đoạn đường phía sau. Không thấy bóng dáng của Hạ đi theo, ánh mắt của cô thoáng hiện lên sự thất vọng.
Thật là kỳ lạ, bản thân vốn không muốn gặp người ta nhưng bây giờ người ta không đi theo thì lại sinh ra buồn phiền. Du lắc đầu tự cười khổ với sự bất đồng của chính mình rồi thơ thẫn xoay người đi về phía sân sau.
Sân sau vào giờ tan học ít người qua lại, chỉ nghe có tiếng luyện tập của đội thể dục thể thao ở đằng xa phát xa. Du đi một mạch băng qua khoảng sân tập rộng lớn, rồi ghé vào một góc khuất ít ai để ý ngồi xuống. Một mình cô ngồi đó ngước mặt nhìn lên trời đến mắt cũng chẳng buồn chớp.
Mây trắng trên bầu trời bồng bềnh tản ra, chỉ chừa lại một khoảng không xanh thẳm. Du rũ mi, co hai chân lên, hai tay khoanh tay lại đặt lên đầu gối, rồi gác cằm của mình lên trên, đưa ánh mắt miên man hướng về bầu trời. Có vẻ như cô đang muốn mang tâm hồn nặng trĩu của mình ký gửi một ít lên trên đó, nhờ gió thổi bay đi.
"Sao lại thẫn thờ ngồi đây rồi?"
Chợt nghe có giọng nói phát ra trên đỉnh đầu, Du ngẩng đầu lên nhìn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tung-la-thieu-nien/353070/quyen-1-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.