Phải chăng, khi bạn bắt đầu yêu thích một ai đó, thứ mà bạn để ý đến đầu tiên chính là sở thích của họ?
------------------------------
Gần bảy giờ tối Du mới về đến nhà, căn nhà vì không có đèn chiếu sáng mà tối đen như mực. Nếu như không có mấy ánh đèn đường bên ngoài chiếu vào thì nó chẳng khác gì một ngôi nhà ma cả.
Du mở cổng đẩy xe vào sân nhà sau đó mở cửa đi vào nhà bật đèn, đèn trần nhà sáng lên lúc này nó mới trong giống như một căn nhà có sự sống tồn tại. Đang lúc tháo giày thì có tiếng di động reo lên.
Du bắt máy: "Alo, con nghe nè mẹ."
"Con đã ăn cơm tối chưa?"
Du có hơi khẩn trương, chuẩn bị nói dối: "Dạ...con đang chuẩn bị ăn nè mẹ."
Mẹ Du trách móc: "Con bé này, lại ăn cơm trễ nữa rồi. Tranh thủ ăn đi rồi còn học bài, nghỉ ngơi nữa."
Du rón rén mở cửa phòng, để túi xách lên bàn học rồi mở tủ chọn một bộ đồ mang vào nhà tắm: "Dạ, con biết rồi."
Mẹ Du lại không quên dặn dò: "Nhớ khóa cửa nẻo cẩn thận."
Du bắt đầu than phiền: "Trời, bao nhiêu năm rồi lần nào gọi điện về mẹ cũng không quên câu này."
"Vậy đó, chứ tui không nhắc là có đứa quên à. Được rồi, mẹ chuẩn bị có ca mổ, không nói với con nữa. Bai con!"
"Dạ. Tạm biệt mẹ."
Cuộc điện thoại kết thúc Du mới thở phào nhẹ nhõm. Cả ngày hôm nay rắc rối quay cuồn mặc dù không phải chuyện của mình nhưng cũng đủ khiến cho cái đầu nhỏ bé của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tung-la-thieu-nien/353062/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.