Chương trước
Chương sau
Giang Vấn Nguyên ngẩng đầu, tấm mắt cậu rời vào sợi xích ở trung tâm đài tế. Từng vệt máu loang lổ lấp lánh dưới ánh chiều tà, đoạn cuối xích được khảm vào cột ô danh cũng bị mái nhuộm đỏ thẫm. Mỗi tối sáu giờ sẽ có một tội phạm bị trói trên đó, bị hiến tế cho đám vong linh đầy oán hận.
Không thể nghi ngờ, đàn tế mỗi ngày đều nhuốm máu là nơi đặc biệt nhất ở đây. So với nó, những hiện trường nắm giữ tội ác của đám phạm nhân không còn đáng nhắc đến.
Kỳ lạ hơn, rõ ràng ý nghĩa của đài tế đặc biệt như vậy nhưng không ai chủ động đến tìm tòi ngoài những “vật tế” được buộc trên đó.
Số 21 và số 09 đường đường chính chính công khai thân phận của mình, điều này đủ chứng minh tính cách họ mạnh mẽ đến bậc nào, sẽ không bước trên con đường không chắc chắn số hai để thoong quan. Họ có khuynh hướng nắm quyền chủ động trong tay mình, muốn về đích bằng con đường hiến tế.
Còn về những người che giấu kỹ càng như Giang Vấn Nguyên, cậu khẳng định trong số họ có kẻ hy vọng thông quan bằng con đường thứ hai. Nhưng xem như họ phát hiện sự đặc biệt của đàn tế, nếu không phải tình huống cấp bách cũng sẽ không tùy tiện đến thăm dò nó. Việc bước lên đài tế rõ ràng trái với hành động NPC sẽ làm, rất dễ bại lộ thân phận người chơi —–
Giang Vấn Nguyên duy trì tư thế ngẩng đầu quan sát đài tế, một lúc sau mới tiếp tục bước đi. Cậu không đi về nhà ăn nữa mà đổi hướng đi về phía nó. Điều tra đài tế trong lúc phạm nhân đang lục tục đến ăn sáng là một chuyện vô cùng đường đột, rất dễ bị người chơi khác chú ý. Thế nhưng Giang Vấn Nguyên không lo được nhiều vậy, bây giờ chỉ cách lễ tế không đến mười hai tiếng nữa.
Cầu thang dẫn lên đài vừa cao vừa dốc, nó rộng chừng một mét, hai bên không có rào chắn, nếu trượt chân té xuống thì không chết cũng mất nửa cái mạng.
Cơn gió sớm mai còn mang theo sương lạnh thổi đến, Giang Vấn Nguyên giẫm lên từng bậc thang, sau lưng đã mướt mồ hôi lạnh. Không biết tâm lý số 21 vững đến mức nào mà có thể hết lần này đến lần khác kiềm chế kẽ đang giãy giụa lên đây, mặt lại không thay đổi chút nào. Gã không sợ vật tế bộc phát suy nghĩ ngọc đá cùng tan đẩy gã té xuống cầu thang sao? Hay nên nói số 21 căn bản không để ý vì gã là bản thể của trò chơi Bàn tròn?
Đài tế không rộng lắm, phần lớn diện tích bị cột ô danh chiếm đóng, chỗ đặt chân không nhiều lắm. Giang Vấn Nguyên nhìn cột gỗ gần trong gang tấc, toàn thân nó bị phủ một lớp máu khô dày đặc, thậm chỉ còn một vài mảnh vụn xác người thối rữa. Mùi hôi thối của máu thịt có thể tấn công thần kinh túa ra, không lúc nào ngừng tra tấn tinh thần cậu mỏi mệt đến giới hạn.
Huyệt thái dương Giang Vấn Nguyên nhảy liên tục, cậu đã thức trắng đêm tìm kiếm bản thể trò chơi, không những không xác định được đối tượng nào mà đối tượng khiến cậu hoài nghi tăng lên ngày càng nhiều, manh mối lại chẳng thấy đâu. Giờ đây đối mặt với nghi can lớn nhất đàn tế cậu cũng không còn đủ dũng cảm để nói câu “Tôi tìm được bạn rồi”.
Tay phải Giang Vấn Nguyên luồn vào áo tù màu cam rộng thùng thình, dùng áo làm màn chắn lấy rối xương từ không gian đặc thù ra. Tối qua lúc tìm kiếm, khi không chắc chắn lắm cậu sẽ hỏi xin ý kiến nên ông Trần vẫn luôn giữ tỉnh táo. Khi Giang Vấn Nguyên lấy rối ra, ông mở to mắt nhìn sắc áo màu cam.
Màu cam đập ngay vào mắt không ảnh hưởng gì đến ông, nháy mắt ông đã hiểu Giang Vấn Nguyên đưa mình đến nơi nào. Giọng nói già nua nhẹ vang lên từ trong áo cậu. “Cậu nghi ngờ trò chơi bàm vào cột ô danh?”
Giang Vấn Nguyên áp bàn tay trái lên cột, đụng nhẹ đã khiến vài khối máu đông rơi xuống. Cậu giải thích ngắn gọn: “Đài tế nằm ở vị trí trung tâm, tầm nhìn vô cùng tốt, nếu trò chơi Bàn tròn nhập vào cột có thể thu mọi hành động của người chơi vào mắt. Hơn nữa…”
Giang Vấn Nguyên nói được nửa câu thì ngừng, rất lâu sau vẫn không nói tiếp. Ông Trần không nhịn được giục cậu: “Hơn nữa cái gì, sao cậu không nói tiếp?”
“Đây chỉ là suy đoán chủ quan của con với trò chơi Bàn tròn, không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh nó.” Trò chơi Bàn tròn vứt Giang Vấn Nguyên và Trần Miên vào vực sâu luân hồi đầy khổ đau không hồi kết, nó lấy đau thương của họ làm niềm vui, lấy linh hồn họ làm lương thực, có thể thấy bản tính của nó tàn bạo đến nhường nào. Sâu trong thâm tâm cậu có một loại linh cảm, dù trò chơi có bị Trần Miên kéo vào cục diện này nó vẫn sẽ không thay đổi. Cậu thở một hơi thật sâu, “Người chơi được coi là vật tế trói trên cột bị đám vong linh giết chết, họ không hề biết kỳ tích đang ở ngay sau mình, đó là chuyện tuyệt vọng lớn mức nào cơ chứ. Sự tuyệt vọng đó chính là suối nguồn vui thú của trò chơi.”
Ông Trần im lặng thật lâu, Giang Vấn Nguyên dựa vào phán đoán chủ quan dẫn mình đến tìm bản thể trò chơi là một chuyện không hề sáng suốt. Nhưng dòng máu của ông có gốc gác từ đây, sâu trong hồn mình ông cảm thấy suy đoán hẳn không sai.
Giang Vấn Nguyên mặc áo màu cam đứng trên đài tế là một vật cực kỳ bắt mắt. Bị ông Trần trì hoãn, những kẻ đã ăn xong bữa sáng đã trông thấy có người trên đài. Dù không phải người chơi thì họ vẫn hứng thú với hành động này.
Trước lúc có nhiều người tụ tập lại hơn Giang Vấn Nguyên phải nhanh chóng rời khỏi đây. Cậu mở không gian đặc thù ra, nói với ông Trần bằng tốc độ rất nhanh: “Phán đoán chủ quan của con chỉ để mở rộng suy nghĩ. Dù đài tế khá dễ thấy nhưng không cách nào di động, bản thể trò chơi có thể đang giấu trong nhóm tội phạm, hôm nay con sẽ chú ý điều tra họ.”
Giang Vấn Nguyên nói xong kế hoạch tiếp theo cho ông thì muốn cất rối đi, ngay khi rối xương đã bước nửa mình vào trong, ông Trần nãy giờ luôn im lặng đột nhiên nói chuyện.
Giọng ông trầm thấp, tựa như đang ra một quyết định cực kỳ khó khăn nào đó, “Tôi cảm thấy suy đoán của cậu với trò chơi rất có lý, khả năng cao bản thể trò chơi đang được giấu trên đài tế.” Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp câu sau chót, “Tiểu Nguyên, đọc mật khẩu đi.”
Lúc Trần Miên còn sống, chú Trần và dì Trần đều gọi cậu là Tiểu Nguyên. Từ khi Trần Miên gặp chuyện, xưng hô của ông đã đổi thành đọc tên một cách lạnh lùng thẳng thừng, không còn thấy cái tên thân mật “Tiểu Nguyên” kia đâu nữa. Nhiều năm sau, khi vận mệnh đang vứt họ vào một trò đùa chết chóc thì cái tên ấy lại được thốt lên lần nữa…
Giang Vấn Nguyên không sao vui được, cậu cảm nhận được thái độ của ông lúc này. Miệng cậu há to, bên trong đong đầy đắng chát, chúng vắt ngang thanh quản của cậu, khiến cậu không thể phát ra một âm thanh nào.
Áo tù màu cam đã ngăn ánh mắt của Giang Vấn Nguyên và ông Trần, làm họ không cách nào nhìn được biểu cảm của nhau. Cậu cảm được dự định của ông thì tự nhiên ông cũng biết lòng cậu đang nghĩ gì. Bỗng ông nghiêm giọng, nói với cậu như đang hạ lệnh, “Đọc mật khẩu!”
Cổ cậu run lên, cậu cố nuốt những cay đắng kia đi nhưng làm sao cũng không nói được thành lời. Lưỡi cậu nặng tựa ngàn vàng, răng cậu sắc tựa mũi dao, đôi môi biến thành tảng đá khô cứng. Như đã dùng hết sức lực toàn thân cậu mới nói ra được năm chữ “Tôi tìm được bạn rồi” với cột ô danh.
Miệng cậu ngập mùi tanh của máu, cậu kinh ngạc nhìn vào dây xích mắc vào cột. Không có gì xảy ra. Giang Vấn Nguyên còn nhớ rõ lúc số 44 nói câu “tôi tìm được bạn rồi” với cậu, cô ta sợ hãi chờ đợi mười giây rồi bỗng mất đi quyền khống chế cơ thể, bị trò chơi điều khiển tự bước lên đài hiến tế.
Mười giây giờ đây lại dài dằng dặc. Giang Vấn Nguyên thầm nhẩm đếm, từng giây trôi qua là từng đợt tim cậu co lại. Cậu đếm đến giây cuối cùng, không có chuyện gì xảy ra cả.
Không, không phải không có gì xảy đến.
Bàn tay vẫn luôn giấu trong áo cậu đột nhiên buông lỏng, cậu run rẩy rút tay ra, không quan tâm đến chuyện rối có thể bị người khác nhìn thấy nữa.
Mặc dù rối xương không có tay chân nhưng bộ phận khác của nó đều hoàn chỉnh, vậy mà giờ đây, con rối trên tay cậu chỉ còn lại cái đầu, từ đầu trở xuống đã biến mất tất cả!
Không cần ông Trần lên tiếng thì Giang Vấn Nguyên cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Bản thể trò chơi không giấu trên đài tế, cậu đoán sai rồi. Ông Trần lấy năng lượng rối làm cái giá, một mình gánh lấy sai lầm của cậu.
Đầu rối nằm trong lòng bàn tay cậu, khuôn mặt tiều tụy của ông đối diện Giang Vấn Nguyên. Ông đã không thể mở mắt nữa, môi khẽ mấp máy, giọng nói yếu ớt vô cùng. Ông gắng sức nói với cậu lời sau cuối, “Cậu…không…”
Ông ấy chưa nói hết câu thì rối xương đã xuất hiện vết rạn như võ trứng vỡ, nháy mắt đã lan khắp phần đầu. Những mảnh vỡ nổ tung hóa thành muôn vàn đốm sáng, Giang Vấn Nguyên đưa tay muốn nắm lấy nhưng chẳng bắt được gì, những đốm sáng kia cứ dần tan mất.
Chú Trần đã tan biến, đau thương như ép Giang Vấn Nguyên ngã quỵ. Mắt cậu cay đến nhói buốt nhưng không một giọt nước mắt nào tuôn ra. Cậu cũng không thể khóc, con đường đầy chông gai sau này cậu phải tự mình bước tiếp. Chú ấy đã đi rồi, cậu không thể mất thêm Trần Miên nữa…
Càng ngày càng nhiều tội phạm tập trung dưới đài tế, Giang Vấn Nguyên đè lại cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, nén lại đau thương trên khuôn mặt, đeo lên cho mình chiếc mặt nạ khác rối quay người bước xuống. Cậu đã làm ra hành vi khác thường này thì không thể tiếp tục giấu thân phận người chơi của mình nữa. Thân phận bị lộ không phải vấn đề, vấn đề nằm ở chỗ thời gian của cậu có hạn, cậu không được phép để kẻ khác ảnh hưởng đến tiến độ tìm kiếm của mình. Muốn làm được chuyện đó phải xem bước tiếp theo cậu đáp trả đám đông đang tụ tập này thế nào.
Giang Vấn Nguyên đạp lên bậc thang cuối cùng bước xuống, cậu ngẩng đầu đã thấy ngay người quen trước mặt. Số 21 sóng vai cùng số 09, hai tầm mắt đang khóa chặt trên người cậu. Biểu hiện mấy hôm nay của 21 để lại uy áp sâu sắc trong lòng mọi người, những kẻ cảm thấy hứng thú với cậu không dám đến quấy rầy. Thú vị hơn, kẻ mở miệng nói chuyện trước với cậu không phải số 21 cậu quen thuộc mà là số 09 chưa nói với cậu hơn ba câu.
Mặt nạ của số 09 là một người da trắng có dáng dấp như con gái, còn để tóc dài quá vai, nếu không mở miệng thì vẫn cho người khác cảm giác dài ngắn khó phân. Có điều khi giọng nói thô kệch đó vang lên sẽ lập tức có người hoài nghi giới tính của cậu ta. Số 09 mỉm cười với Giang Vấn Nguyên, “22, người chơi?”
Câu hỏi đơn giản thẳng thừng này không ảnh hưởng đến Giang Vấn Nguyên. Cậu không chớp mắt, dứt khoát dõng dạc: “Tôi là người chơi.”
Kẻ có thể đi đến cuối đường không ai ngay thẳng cả, tội trạng của Giang Vấn Nguyên đã không còn là bí mật trong đám người chơi, khi cậu nói ra thân phận một cách quang minh chính đại như vậy không khỏi khiến người khác nghĩ nhiều. Người nghĩ nhiều nhất không ai khác là số 21 – người đã nhìn qua đủ loại biểu hiện của cậu.
Số 21 nhìn Giang Vấn Nguyên đầy hoài nghi: “Tôi không tin cậu là người chơi.”
Số 09 vẫn chưa phản ứng kịp với câu trả lời của cậu lại nghe thêm câu này của 21 thì hứng thú nổi lên, “Ồ? Sao vậy?”
Số 21 không trưng ra bộ dạng thao thao bất tuyệt trước mặt công chúng, chỉ tóm gọn ý chính vào mấy câu.
“Hành vi số 22 không phù hợp. Tội của cậu ta không còn là bí mật trong nội bộ người chơi, nếu muốn thông quan bằng con đường đầu tiên cậu ta phải che giấu thân phận của mình. Dù muốn đi con đường thứ hai cũng phải lặng lẽ trước khi trò chơi bước vào giai đoạn giữa, nghĩ biện pháp tìm người chơi khác, ép họ tìm bản thể trò chơi để loại trừ. Không được lợi gì đã để lộ thân phận, số 22 không phải người có thể làm loại chuyện này.”
09 sờ cẳm như suy tư gì đó, “21, có vẻ anh đánh giá 22 khá cao.”
Số 21 nhớ đến chuyện Giang Vấn Nguyên chỉ ra sơ hở tối qua của mình, khuôn mặt không khỏi lạnh xuống, “Vậy cậu nói chút đi, tại sao cậu nghĩ 22 là người chơi.”
Đường đi đã bị số 21 và số 09 chắn lại, làm bừa sẽ bị thương, bị thương sẽ ảnh hưởng đến hành động. Cậu chỉ có thể bình tĩnh đứng yên lắng nghe hai người này lấy mình làm đề tài chuyện phiếm, nghe họ soi mói cậu.
Từ đầu đến giờ số 09 chưa hoàn toàn từ bỏ sự hoài nghi với Giang Vấn Nguyên, nhưng cậu ta cũng không cách nào thuyết phục số 21. Số 21 nghĩ sự khác thường của cậu là do số 04, sau khi y biết được mình bị chú ý đến thì dùng rối dàn xếp. Rối trong trò chơi có ngàn có vạn, tòi ra một con có thể khống chế NPC cũng khá hợp tình hợp lý. Suy luận này dưới tình huống bình thường không có vấn đề gì, nhưn Giang Vấn Nguyên mang theo biến số Trần Miên, đã vượt qua tưởng tượng của gã.
Cuộc nói chuyện của hai người cuối cùng được số 21 kết thúc, “Người được chọn làm vật tế hôm nay đã có rồi, xem như cậu hoài nghi 22 thì hôm nay tôi cũng không đưa nó lên đài đâu.”
Số 09 phát hiện số 21 mất kiên nhẫn thì không nói nhiều nữa, trước khi rời đi chỉ nhìn Giang Vấn Nguyên đầy ý vị. Hai người vừa đi, vài kẻ xem náo nhiệt không hiểu chuyện gì xảy ra cũng tản đi không ít. Cậu không để những kẻ muốn tìm thú vui chỗ mình có cơ hội, cậu nhắm chuẩn khe hở giữa đám người rồi nhanh chóng lách đi.
Giang Vấn Nguyên đã bỏ qua bữa sáng, nhưng vẫn may đồ uống trong tiệm cung cấp cả ngày nên cậu bổ sung thêm, tiện thể lấy một lưỡi dao ăn thuận tay, mài sắc rồi giấu trong ngón tay trái. Kế đến cậu phải cố gắng tiếp xúc với những tội phạm còn sống, qua sự rối rắm sáng nay không chừng khi tiếp xúc với họ lại có xung đột, mang theo vũ khí phòng thân sẽ không sai đâu.
Không biết có phải vì hành động tiếp xúc quá khó tưởng hay không, sát nhân cắt cổ đã thận trọng hơn, không tiếp tục gặt mạng của NPC nữa. Dù hôm nay không ai chết trong tay sát nhân, nhưng khi tiếp xúc với người khác khó tránh khỏi sẽ xảy ra xung đột, nửa buổi sau trên người đã xuất hiện nhiều vết thương.
Mặt trời dần ngã về Tây, thời gian đang ních dần về sáu giờ tối từng giây từng phút.
Giang Vấn Nguyên hầu như đã điều tra mỗi phạm nhân một lần, nói chuyện với họ, giờ chỉ dư lại vài kẻ ẩn rất sâu và số 04.
Nhân cách phụ 04 biết Giang Vấn Nguyên là người chơi nhưng không cố tránh cậu, mà cậu cũng không tìm gặp y. Số 04 cảm thấy nôn nóng, y không rõ rốt cuộc cậu muốn làm gì, mượn tay y diễn kịch để xóa bỏ hiềm nghi của mình? Nhiều chuyện 04 không nhạy bén như nhân cách chính, nhưng y vẫn phát hiện hôm qua mình lộ sơ hở rồi, đám người chơi khác đã ấn định y là vật tế hôm nay.
Lúc Giang Vấn Nguyên làm chuyện điên rồ khắp nơi thì số 04 cũng chẳng ngồi yên chờ chết. Lúc số 21 nói hôm nay sẽ không để Giang Vấn Nguyên làm vật tế y đang ở gần đó, người chơi xung quanh hẳn cũng nghĩ như gã. Số 04 muốn sống thì chỉ có thể tìm kẻ khác thế thân, y phát cuống cuồng tìm tòi người chơi khác ngoài số 21 và 09 nhưng đám người kia quá xảo quyệt, là kẻ sống được đến ngày thứ sáu thì làm gì tầm thường chứ. Cả ngày hôm đó y không tìm được bất kỳ manh mối gì cả.
Nỗi thất vọng như nhấn chìm số 04, y đến tìm Giang Vấn Nguyên khi đã cùng đường tuyệt lộ. Hai tay, vai trái và bắp chân phải cậu đều bị thương phải quấn băng, cậu giờ đang khập khiễng lôi một cái xác ra khỏi phòng số 46.
Chính số 04 cũng không hiểu tại sao mình lại đến tìm Giang Vấn Nguyên, càng không rõ tại sao khi trông thấy những vết thường của cậu thì lòng đau thắt lại. Y khàn giọng: “Mày đang tìm bản thể trò chơi à…”
Số 04 biết thân phận Giang Vấn Nguyên nên cậu không hề thắc mắc tại sao y biết cậu đang làm gì. Cậu nhếch khóe môi trắng bệch vì mất máu, “Đúng vậy.”
Số 04 khó chịu vô cùng, y dời mắt đi, không nhìn những vết thương trên người Giang Vấn Nguyên nữa. Cuối cùng, tham vọng sống vẫn chiến thắng sự đau lòng cho Giang Vấn Nguyên, y ác độc hạ quyết tâm, quay sang cười với cậu: “Mày yêu nhân cách chủ của tao nhưng cả hai lại bất hạnh trở thành đối thủ hiến tế. Tao đã nghĩ rất lâu rồi, mặc dù vận mệnh đã định cả hai chỉ có thể thành thù nhưng không cần thiết phải xuống tay với nhau lắm. Chúng ta định một hiếp ước đi, sẽ không hiến tế nhau mà ưu tiên chọn con đường thứ hai, bất kể kẻ nào thắng cũng không được oán hận. Hôm nay mày công khai thừa nhận thân phận của mình, tao cũng bị người khác để mắt đến, chúng ta đã định ngày này phải chết một trong hai rồi. Chi bằng chúng ta nói mật khẩu hôm nay đi.”
Giang Vấn Nguyên dùng đầu ngón chân cũng đoán được hiệp nghị chó má gì kia, nếu hôm nay cậu đồng ý thì câu “Tôi tìm được bạn rồi” cũng chỉ mình cậu nói thôi. Số 04 đang muốn lợi dụng sự “yêu” y hiểu lầm giữa cậu và chủ nhân cách để dồn cậu đi chết.
Thực tế, dù không có đoạn nhạc số 04 này thì hôm nay cậu cũng sẽ nói mật khẩu ra trước lễ tế, nên cậu không để nhân cách phụ số 04 hiểu lầm được. Giang Vấn Nguyên thong thả điều chỉnh lại cơ mặt hơi cứng của mình, nở một nụ cười khó coi với số 04, “Được, tôi đồng ý.”
Số 04 bỗng ngẩng đầu, y nhìn cậu bằng đôi mắt không tin nổi.
“Tôi còn một yêu cầu nhỏ.” Giang Vấn Nguyên cười khổ, “Có thể để tôi gặp nhân cách chủ của anh một lần được không?”
Nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của cậu thì số 04 hơi dao động, nhưng cuối cùng y vẫn cắn môi ra quyết định tàn nhẫn. “Tao không để nhân cách kia xuất hiện được, nó yêu mày như vậy, nếu nó biết mày bị lộ thì sẽ bác bỏ ngay chuyện xác nhận mật khẩu, tranh thủ thời gian đẻ mày đi tìm bản thể trò chơi. Điều này vi phạm tính công bằng của hiệp định.”
Giang Vấn Nguyên rất muốn gặp Trần Miên một lần trong lúc thời gian không còn bao lâu như hiện giờ, dù không làm gì, không nói gì, chỉ nhìn sâu vào ánh mắt đó thấy được hắn thôi cũng tốt. Song hy vọng nho nhỏ này của cậu không được thực hiện.
Giang Vấn Nguyên im lặng kết thúc cuộc trò chuyện này. Cậu đi vòng qua y, trước khi tiếng chuông điểm sáu giờ vang lên thì kéo xác số 46 đến dưới đài tế. Số 04 không dám đến gần, chỉ đứng xa xa nhìn theo bóng lưng cậu.
Còn năm phút nữa mới đến giờ chuông reo, tội phạm vẫn chưa tụ tập lại, còn đứng tụm năm tụm ba dưới đài tế. Hành động kỳ quặc hôm nay của Giang Vấn Nguyên đã vinh dự đổi được biệt danh “kẻ điên”, tội phạm khác thấy cậu đã vội cách xa, coi cậu như không khí. Có điều có một tên không những không né cậu mà còn đến gần – số 09 từ đầu đến cuối chưa từng thôi nghi ngờ cậu.
Sự chú ý của cậu ta rơi vào cái xác cạnh Giang Vấn Nguyên, cậu cơi ga giường, để lộ khuôn mặt trắng bệch của cái xác. Chưa nhìn đến số hiệu trên áo tù nhưng số 09 đã nói chính xác, “46. Cậu mang cô ta đến làm gì?”
Càng gần đến sáu giờ, Giang Vấn Nguyên như càng nghe được tiếng sinh mạng mình đếm ngược. Có thể là tức nước vỡ bờ, tinh thần căng thẳng cả ngày hôm nay của cậu đột nhiên bình ổn lại. Cậu nghĩ rồi nói thẳng: “Nó có hiềm nghi là bản thể thứ nhất của trò chơi.” Cậu còn tiện thể giải thích với số 09 qua một lần về ciệc tại sao cậu nghi ngờ như vậy.
09 nghe được lời cậu nói, cậu ta nhìn Giang Vấn Nguyên bằng ánh mắt ngoài ý muốn, “Cậu nói kết quả điều tra cho tôi, có ý gì?”
“Không có gì, chính tôi còn không xác định được bản thể trò chơi rốt cuộc giấu ở đâu.” Giang Vấn Nguyên nói ra toàn bộ đối tượng mình nghi ngờ cho số 09 để cậu ta phân tích, “Số 21 cũng nằm trong danh sách nghi vấn của tôi, biểu hiện của anh ta rất mạnh, theo thời gian lại mòn dần đi. Thế mà anh ta không phát giác ra thân phận của tôi, đến cả cậu cũng phát hiện thế mà người quen thuộc với tôi như anh ta không phát giác gì sao? Số 21 có đủ loại khác thường, rất khác thường, cậu thấy sao?”
Ánh nhìn của số 09 rất phức tạp, nhưng nghe đến chữ cuối cùng thì bỗng cười to, cậu ta phân tích cho Giang Vấn Nguyên, “Số 21 không phát hiện cậu không chứng minh gã có vấn đề. Hành động của cậu quá khác thường, nếu không phải tôi dùng rối nghe trộm được mật khẩu cậu nói trên dài tế thì tôi cũng không nghi ngờ đâu. Cậu đã đọc mật khẩu nhưng trò chơi lại không kết thúc, chứng minh bản thể trò chơi không nằm trên đài tế. Tôi cũng nghi ngờ bản thể nằm ở đó, càm ơn, cậu đã giúp tôi loại trừ một đáp án khó khăn gây nhiễu cao.”
Số 09 không hạ thấp âm lượng, số 04 nấp gần đó nghe được sáng nay Giang Vấn Nguyên đã đọc mật khẩu, lại còn đọc sai thì sốc cực kỳ. Cậu đã được định là vật tế thì còn muốn tiếp tục tìm kiếm bản thể trò chơi làm gì? Không lẽ vì nhân cách chủ của y?
Lễ tế ngày thứ sáu, sáu giờ tối, tiếng chuông vang vọng từ cõi hư vô truyền đến.
Tiếng chuông xa xăm đó đến tau số 04 như bùa đòi mạng, y cúi đầu, bỗng nôn ra một búng máu, khi ngẩng đầu đã đổi thành biểu cảm Giang Vấn Nguyên hết sức quen thuộc.
Giang Vấn Nguyên giẫm lên tiếng chuông ngân bước đến gần Trần Miên trước tầm mắt mọi người, cậu nhẹ lau đi vết máu trên mặt hắn. Hai ngày nay cậu cố tình tạo áp lực tâm lý cho số 04, cuối cùng mượn đòn trí mạng của số 09 để đập tan rào chắn cuối cùng trong lòng y,
Giang Vấn Nguyên nhìn người mình yêu chăm chú, cậu khẽ cười, trong giọng nói tràn ngập kiên định, “Trò chơi không ngờ chúng ta sẽ gặp nhau, nhưng em cướp được anh rồi, em thắng. Vậy nên kế đến em sẽ tiếp tục thắng!”
Trần Miên vừa phá tan gông xiềng vẫn còn đau đớn, hắn có rất nhiều lời muốn nói nhưng không thể nói quá chi tiết được. Hắn vươn tay nắm chặt lấy bàn tay trái không bị thương của cậu, bàn tay cậu lạnh ngắt, cậu đang rất hồi hộp. Trần Miên lại nắm chặt hơn nữa, truyền hơi ấm và năng lượng từ bàn tay mình sang cho cậu, “Đừng sợ, con đường hôm nay anh sẽ cùng em đi đến cuối.”
Bầu không khí ấm áp chưa tiếp diễn được bao lâu đã bị một giọng nói không mấy thiện cảm phá vỡ.
Số 21 lạnh lùng nhìn Giang Vấn Nguyên, gã bẻ đót tay vang lên tiếng “rốp” giòn tan vang vọng – gã đã quyết tâm hôm nay phải đem kẻ đã lừa gã lên đài tế, “Chẳng trách cậu lại hành động khác thường như vậy, thì ra cậu và 04 là một cặp!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.