Chuyển ngữ: AnhTuc712 Số 21 đi được một nửa thì bỗng dừng bước. Gã quay đầu, vừa hay trông thấy khuôn mặt rất không tình nguyện của cậu. Gã như không thấy biểu cảm kia, còn không biết xấu hổ yêu cầu thêm, "Hàng xóm, sau này ba bữa cơm hằng ngày của tôi phải phiền cậu mang đến hiện trường số 21 rồi." Gã nói xong thì không quay lại nữa, trực tiếp đi vào sân bối cảnh 21, bóng dáng rất nhanh khuất sau tòa nhà. Giang Vấn Nguyên nhìn quanh, trừng mắt nhìn toàn bộ người làm như lơ đãng quan sát cậu, mặt bí xị đi về phía nhà ăn. Cậu lãnh hai phần cơm, ăn xong một phần thì mang phần còn lại cho số 21. Thật ra cậu không hề khó chịu chuyện 21 yêu cầu mình tiếp xúc với nhóm tội phạm, vì dũ gã không yêu cầu thì cậu vẫn sẽ vẽ ra một lý do hết sức hợp lý để tiếp cận họ, tìm người chơi đang ẩn nấp. Lúc Giang Vấn Nguyên cầm bữa tối đến tìm số 21 thì trong lòng dâng lên sự tự giễu, nếu có thể may mắn trở lại hiện thực, kỹ thuật diễn xuất của cậu có lẽ đủ kiếm cơm trong giới giải trí. Giang Vấn Nguyên đứng ngoài bối cảnh chung cư của số 21, điều chỉnh biểu cảm thích hợp rồi ngẩng đầu gọi to về hướng sáng đèn, "21, tôi mang cơm tối đến này, anh xuống lấy đi." Cửa sổ lầu ba bị đẩy ra, một người để trần nhô đẩu khỏi cửa nhìn Giang Vấn Nguyên, "Bây giờ tôi không tiện lắm, cậu mang lên cho tôi đi." "Anh chắc chắn?" Giang Vấn Nguyên không cử động. Hiện trường của số 21 cơ bản là chung cư đối diện biệt thự của cậu, cơ bản sự thật tội trạng của gã giấu bên trong. Có một số chuyện cậu không nói nhưng số 21 vẫn hiểu, "Bớt nói nhảm, lên đi." Giang Vấn Nguyên nheo mắt, xẹt ngang qua tầm mắt số 21 thì lập tức rời đi, bước vào chung cư. Chung cư là kiểu hai nhà ở hai bên cầu thàng, không có thang máy, tổng cộng năm tầng. Giang Vấn Nguyên đi thang bộ lên tầng ba, cửa phòng bên trái mở rộng, ánh đèn ấm áp màu vàng hắt ra hành lang. Giang Vấn Nguyên điều chỉnh lại biểu cảm, cầm cơm tối của số 21 đứng trước cửa. Cậu gõ cửa phòng báo hiệu, "Tôi mang đến rồi." "Vào đi." Số 21 đang ngồi trên sofa phòng khách, để trần nửa người trên, eo và vai quấn băng thật dày, còn có vết máu li ti thấm ra, có thể thấy được sự nguy hiểm của màn đối đầu hôm qua của gã và quỷ hồn. Sau khi Giang Vấn Nguyên vào phòng thì không quan sát khắp nơi, làm thế sẽ tăng nguy cơ của mình mà lại không tìm được chứng cứ phạm tội của gã. Gã đang bị người chơi khác để mắt đến, sẽ không ngu đến độ phơi bằng chứng ra trước mặt để triễn lãm. Giang Vấn Nguyên đặt bữa tối lên bàn trà, thuận miệng hỏi: "Đêm nay anh vẫn định ở chỗ này?" Số 21 hừ nhẹ, gã cười: "Đương nhiên, không thì mấy vết thương này uổng công à." Giang Vấn Nguyên hiểu ngay ý gã, gã là người thuận tay phải nhưng vết thương lại nằm ở eo và vai trái, không làm yếu đi sức chiến đấu của gã, ro ràng là gã cố ý. Làm vậy không những khiến người khác từ bỏ ý định canh giữ ở hiện trường của mình, mà còn trì hoãn thời gian họ ra tay với gã ở một mức độ nhất định, sẽ không ai buồn bực khi kẻ thù của bản thân yếu đi. "Rất tốt, xem ra cậu hiểu kế hoạch của tôi rồi. Đúng vậy, tôi cố ý bị thương để phạm nhân khác nghĩ tình huống chỗ tôi không khả quan lắm, để họ khinh thường tôi, không tập hợp lại ra tay." Lời này của số 21 không phải vì gã thực sự nhìn được nội tâm của Giang Vấn Nguyên qua khuôn mặt không cảm xúc ấy, mục đích của gã là kéo cậu xuống nước. Hắn tròng áo vào, "Chúng ta bàn chuyện hợp tác đi, hàng xóm." Số 21 tuyệt đối không dễ chơi, mặc cho gã có biết thân phận người chơi của mình hay không thì Giang Vấn Nguyên cũng không nghĩ sẽ vọc vào vũng nước đục này, "Hợp tác? Tôi chỉ là một con tốt nho nhỏ, không phù hợp bàn chuyện hợp tác với nhân vật mạnh như anh lắm." "Vô danh tiểu tốt? Có lẽ nếu cậu nói với người khác lời này thì họ sẽ tin, nhưng người cậu lừa lại là tôi." Giọng số 21 lạnh xuống, "Hai ngày nay tôi vẫn luôn quan sát phạm nhân, cậu là người tôi thấy đặc biệt nhất. Cậu chỉ vào hiện trường số 22 vào sáng ngày đầu tiên, vào không đến nửa tiếng, từ đó về sau dù có bao nhiêu người ghé đến thì cậu vẫn chưa từng trở lại kiểm tra, chỉ không ngừng đến hiện trượng của người khác. Không ai tự tin tuyệt đối về chuyện mình sẽ không bị phát hiện, cậu cũng giống tôi. Cậu không xác nhận chuyện mình có bị phát hiện không vì căn bản cậu không để ý, thủ đoạn của cậu là nắm giữ tất cả tội lỗi của mọi người, nếu ai dám đưa cậu lên đàn tế sẽ vạch trần, lôi kẻ đó xuống suối vàng. Hàng xóm, tôi nói đúng không?" Giang Vấn Nguyên vốn tưởng thiết lập nhân vật của mình phải mấy ngày nữa mới bị phát hiện, quả nhiên óc quan sát của 21 quá khủng khiếp, nếu cậu tiếp tục từ chối sẽ khó tránh làm gã hoài nghi. Giang Vấn Nguyên ngồi xuống sofa đơn cạnh gã, "Anh ít nói chút, tôi đưa cơm cho anh, nhận mang một ngày ba bữa vì muốn mượn danh anh. Anh ngã xuống sẽ kéo theo khá nhiều phiền phức cho tôi." Số 21 vươn tay với cậu, "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." "Hợp tác vui vẻ." Giang Vấn Nguyên bắt tay gã. Hai người đã phân rõ không lén tìm hiểu tội lỗi của đối phương, Giang Vấn Nguyên giúp số 21 tìm kiếm tội lỗi của người gã chỉ định, số 21 che chở cho cậu, không để kẻ khác đưa cậu lên đài tế. Để làm kẻ khác biết quan hệ hợp tác của hai người, ăn xong cơm tối thì số 21 đích thân mang Giang Vấn Nguyên ra khỏi hiện trường số 21, phô bày quan hệ tốt đẹp của họ cho nhóm phạm nhân còn hoạt động ở khu hiện trường. Giang Vấn Nguyên trả lại khay cơm thì không đến hiện trường ngay mà nói chuyện cùng nhóm phạm nhân, hỏi thăm người hôi nách thuận tay trái có cơ thể cường tráng, phù hợp với điều kiện. Đa số câu trả lời là không biết, hoặc khinh bỉ sỉ nhục cậu là chó săn của tên 21. Bận bịu một lúc, Giang Vấn Nguyên chỉ được một người đáp lại. Phạm nhân số 44, lai Phi – Á, dáng người bốc lửa khuôn mặt xinh đẹp. Lúc Giang Vấn Nguyên đặt câu hỏi, ánh mắt ả như móc câu câu lấy cậu, toàn thân toát ra sự quyến rũ chết người. Giang Vấn Nguyên nhớ rõ người chơi nữ trong trò chơi Bàn tròn đều là kiểu máu me, không giống loại mê hoặc lòng người như vậy. Nếu đó là lớp mặt ạ của ả thì Giang Vấn Nguyên chỉ có thể nói kỹ thuật diễn quá tốt, rất phù hợp với mặt nạ này. Số 44 không trả lời ngay vấn đề của cậu, ả lướt qua khoảng cách giao tiếp bình thường, thả tay lên vai cậu, khẽ nỉ non, "Tôi rất thích kiểu mạnh mẽ như số 21, cậu giới thiệu anh ấy cho tôi đi. Chỗ tôi có tin tức anh ấy muốn..." Giang Vấn Nguyên không chừa mặt mũi cho ả, thẳng thừng kéo dãn khoảng cách, "Cô không nói làm thế nào chứng minh cô có tin tức 21 muốn. Lỡ may cô chỉ tìm cách bò lên giường anh ta chẳng phải tôi xui xẻo à? Dù cô thực sự nắm tin tức, nhưng cô lại muốn anh ta che chở cho mình, chúng ta là người cạnh tranh, tôi có ngu mới giúp." "Cậu ——" Số 44 chỉ vào mũi cậu, "Cậu đừng hối hận!" Giang Vấn Nguyên không hề dao động với sự uy hiếp này, "Đàn tế chỉ có một chỗ này, tính cả nữ cũng chỉ 46. Nếu chịu bỏ thời gian thì tìm một người có gì khó?" Giang Vấn Nguyên xong chuyện với số 44 thì không tiếp tục phí thời gian đi tìm như lời mình nói. Cậu bày trò tìm tòi hiện trường số mà hôm qua vẫn chưa kiểm tra xong, khiến ả tức đến mức cười xòa bỏ đi. Giang Vấn Nguyên suy tư nhìn theo bóng ả. Đêm nay lúc đến hiện trường cậu không tìm tòi bối cảnh của số 43 mà trực tiếp trèo tường vào hiện trường 44 hôm qua mình chưa tìm hiểu. Hiện trường số 44 thâm sâu vô cùng, cậu mất hơn nửa tiếng nhưng vẫn chưa tìm được gì có ích. Giang Vấn Nguyên dạo qua hiện trường, muốn ngược dòng từ nơi được tân trang quá độ này tìm bằng chứng phạm tôi. Nhưng số 44 đã xử lý hiện trường một cách cao tay, cậu không mò được manh mối, phần khôn khép này khá khác với những gì ả biểu hiện bên ngoài. Tuy trên tay cậu không có nhiều chứng cứ, nhưng trực giác cậu nói rằng xác xuất ả là người chơi rất cao. Chuyện có muốn vứt số 44 cho 21 không thì tạm thời cậu vẫn chưa nghĩ đến, lỡ may số 44 là mồi câu người chơi nào đó ném cho cậu thì sao, cậu không định cắn câu dễ dàng như vậy. Keo dính trên sàn và cửa sổ vẫn chưa mất tác dụng hoàn toàn, Giang Vấn Nguyên vừa tự hỏi phương pháp đối phó người lửa đêm nay vừa lách khỏi khu nguy hiểm vào phòng, đóng cửa bật đèn. Giang Vấn Nguyên ngẩn người cả đêm trên giường, bỗng một luồng sáng chói mắt chiếu đến. Cậu híp mắt thích ứng một lúc, chớp mắt vài cái mới mở ra. Khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, cậu phát hiện phòng mình có thêm một thứ. Đó là một mảnh giấy được gấp lại nhét vào khe cửa, xui sao lại nằm đúng chỗ có dính keo gần đó. Tối qua sau khi kinh qua ngọn lửa cực nóng của người lửa, keo dính đã hao hụt khá nhiều nhưng vẫn còn nhầy nhụa, hơn nửa tờ giấy đang chìm trong chất nhầy này, không cách nào mở ra. Bây giờ cách 12 giờ không còn bao nhiêu thời gian, cậu phải nắm bắt cơ hội cứu tờ giấy. Phần viết rất hẹp, hơn nữa phần lớn đã bị dính keo không nhìn rõ chữ, chỉ có thể đọc được chút thông tin. ×× cậu ××××× đừng ××××××× tôi có thể ××××××××× đánh dấu ××××××× phía đông ×××× nhanh ×××× bàn ××××× nặng ×××××× ủng hộ ×××××× thời gian ××× không ××× Tin tức quan trọng bên trong cơ bản đã mất, hơn nữa ngôn ngữ và chữ viết màn này đều thống nhất truyền vào trung tâm, trung tâm phiên dịch rồi trả về tiếng mẹ đẻ, dù là tiếng Trung dịch thành tiếng Trung thì quy trình này vẫn giữ nguyên. Mảnh giấy viết tay này như con dấu tổng quát trên hồ sơ, không cách nào đoán được là ai từ nét chữ. Trong cái rủi có cái may, từ ngữ mấu chốt bên trong không bị mờ đi —— bàn. Trò chơi Bàn tròn và "bàn" không hề có quan hệ, còn ai có thể bàn luận với cậu về nó? Chỉ có mình Trần Miên! Giang Vấn Nguyên rất gấp gáp muốn giải mã những chữ mờ đi kia, rốt cuộc Trần Miên muốn nói gì với cậu, "nhanh" là thế nào. Nhưng vào khoảnh khắc mấu chốt này thì đêm khuya đến. 00:00 Năm người lửa lại đúng giờ xuất hiện. Nhận được bài học từ đêm trước, chúng chỉ chừa một con canh trước cửa sổ, bốn con còn lại phân tán trong phòng. Chúng không phải người sống, sẽ không tư duy mạnh như con người. Vốn kế hoạch của Giang Vấn Nguyên là dựa theo sự tiến hóa của chúng mà tăng dần thủ đoạn đối phó, ngăn ngừa chúng tiến hóa quá nhanh. Nhưng đêm nay cậu lại không cách nào ung dung tiếp tục kế hoạch này, đặc biệt là con đang canh ở cửa kia, chân nó đã đạp lên mảnh giấy đốt thành tro tàn. Giang Vấn Nguyên dùng phương pháp đáng ra phải giữ đến lúc khẩn cấp. Cậu lấy một thanh đao mang về từ hiện trường nào đó, sát ý mãnh liệt vung lên, chém chúng thành từng mảnh, khiến chúng khắc sâu "chết thêm lần nữa" là cảm giác thế nào. Tội nhân và nạn nhân, cái trước đã từng điều khiển sống chết, tâm lý cả hai không nghi ngờ bị cái đầu áp đảo. Hành vi của cậu đã kích hoạt ký ức đau đớn về cái chết của đám người lửa, từng khối đứt lìa biến mất trong không trung. Tuy đêm nay rất nhanh chúng đã biến mất dưới sát ý của cậu, nhưng đó không phải chuyện tốt, vì chúng sẽ học từ thất bại này, lần tới độ ác chiến sẽ tăng vọt. Nhưng bây giờ Giang Vấn Nguyên không nghĩ được nhiều chuyện như thế, cậu ném đao ngồi lên giường, chống tay lên đầu gối, dùng tay ấn huyệt thái dương, nhắm mắt cố gắng nhớ lại những chữ phân tán trên giấy, ghi lại vào vỡ rồi mới thở phào. Giang Vấn Nguyên nhìn từng chữ, cố gắng mở rộng thành từ, gắng hết sức phân tích ý nghĩa Trần Miên muốn truyền đạt: Cạnh cậu/trên người cậu... người đặc biệt/người khác... khả năng/ tôi có thể... điều tra/kiểm tra... đồ vật... nhanh chóng... trò chơi Bàn tròn... trọng điểm/quan trọng... chống đỡ/ko chịu đựng nổi... thời gian không còn nhiều. Tuy từ ngữ cấu thành câu hơi trúc trắc, nhưng có thể khẳng định thứ Trần Miên muốn cậu kiểm tra rất quan trọng, hơn nữa thời gian vô cùng cấp bách, không thể kéo dài. Giang Vấn Nguyên xếp bằng trầm ngâm trên giường, đồ vật Trần Miên muốn cậu kiểm tra rốt cuộc là thứ trên người cậu hay trên người kẻ khác. Nếu là trên người người khác, Trần Miên hoàn toàn có thể tự mình điều tra, trừ khi tình hình của hắn đã bất ổn đến mức không thể hành động được. Nhưng Giang Vấn Nguyên đã quan sát tất cả người chơi, không có người nào không thể hành động cả, không lẽ Trần Miên đã suy yếu đến độ không thể kiểm soát một cơ thể hoàn chỉnh, chỉ có thể ảnh hưởng hành vi ngẫu nhiên? Suy đoán này khiến cậu sợ hãi, rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Không rõ bao lâu sau, Giang Vấn Nguyên cuối cùng cũng thoát khỏi cảm xúc tiêu cực. Thứ như vậy không nhất định phải ở trên người kẻ khác, khi vào màn cậu đã mang theo một thứ khá đặc biệt, có thể nói là một con rối có năng lực đặc biệt đến mức như gian lận – con rối xương không mặt Trần Miên để lại cho cậu. Giang Vấn Nguyên chỉ mang mình nó vào màn, đó là quyết định sau khi tự hỏi thật lâu. Cậu và Trần Miên nằm trong vòng tuần hoàn tử vong vô hạn, chắc chắn họ có một vòng bắt đầu, vòng này con rối xương không hề có tác dụng. Chỉ có sau khi họ nhận ra mình đang trong vòng lặp nó mới có giá trị. Dựa theo lập trường hiện tại của Trần Miên, hắn không thể đánh giá rối xương một cách khách quan, hắn chỉ hy vọng cậu có thể dùng nó thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng Giang Vấn Nguyên không giống vậy, cậu nghĩ hắn đứng ở vị trí an toàn mới có thời gian tự hỏi ý nghĩa của con rối không mặt. Chỉ cần bây giờ cậu dùng rối xương thì có thể thoát khỏi vòng lặp không có điểm cuối này, được tự do, nhưng một khi Trần Miên thất bại sẽ trở thành thức ăn của trò chơi Bàn tròn, không ngày sống lại. Nếu ngày trước lúc lấy được rối Trần Miên lập tức sử dụng, Giang Vấn Nguyên không có ký ức tiến vào trò chơi sẽ không có chấp niệm sâu đến vậy. Có lẽ cậu sẽ chết trong chuỗi hiểm nguy trùng trùng trong trò chơi Bàn tròn, trở thành một phần của nó. Trò chơi Bàn tròn ý thức được quan hệ của Trần Miên và Giang Vấn Nguyên không gì có thể phá vỡ nên mới mỗi lần mỗi lần đưa rối xương không mặt đến tay họ. Con rối đó không phải thứ giải thoát, nó là cái bẫy để lừa họ hy sinh đối phương, một cái bẫy ngập tràn ác ý! Vậy tại sao Giang Vấn Nguyên biết rõ rối là bẫy rập, không thể sử dụng trong trò chơi Bàn tròn mà còn muốn mang nó theo? Vì cậu nhận ra một chuyện, năng lực của nó quá đặc biệt, nó có thể thu lại gốc rễ quan hệ giữa trò chơi Bàn tròn và người chơi, nhất định nó rất gần với căn nguyên của trò chơi Bàn tròn. Giang Vấn Nguyên không nhìn được manh mối gì trên người nó nhưng Trần Miên đã tìm được sự thật về thế giới này rồi, có lẽ hắn đã tìm được vật gì đó trên người nó. Dựa vào suy đoán này, Giang Vấn Nguyên đã mang theo nó cùng vào trò chơi. Cậu hít một hơi thật sâu, lấy rối xương ra khỏi không gian đặc thù, Khuôn mặt nó lộ ra, Giang Vấn Nguyên hoàn toàn ngẩn người. Con rối vốn không có mắt mũi miệng giờ đây lắp lên một bộ mặt hoàn chỉnh, mà gương mặt kia cậu lại quen thuộc vô cùng —— # Anh Túc: Chắc kèo là nhanh nhất cuối tuần này, chậm nhất thứ tư tuần sau hoàn nha mọi người. Cám ơn các bạn dễ thương dễ mến đã đi cùng tui. <# <#
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]