Chương trước
Chương sau
Sau khi Giang Vấn Nguyên dẫn Đan Hiểu Nhiễm làm quen một vòng biệt thự thì đưa cô đến phòng đã được chuẩn bị trước đó, phòng 208, "Sau này cô sẽ ở đây. Đợi Lữ Kỳ Diệu đến sẽ ở phòng 209 cách vách, để hai người giúp đỡ lẫn nhau. Người vừa nãy chúng ta gặp trên đường là Lý Na, cô ấy ở phòng 201 gần cầu thang. Chúng ta dù sao cũng khác giới, nếu cô có gì bất tiện có thể tìm Lý Na."
Đan Hiểu Nhiễm và Lý Na mới gặp một lần, vẫn còn nhớ rõ, "Làm vật có phiền Lý Na không..."
Giang Vấn Nguyên giúp Đan Hiểu Nhiễm xách hành lý vào nhà, "Không đâu. Tôi đã hỏi qua Lý Na rồi, để cô ấy giúp đỡ cô một chút. Sau này khi Lữ Kỳ Diệu đến là do cô ấy coi sóc, thêm cô nữa cũng không khác là bao."
Đan Hiểu Nhiễm đang cần sắp xếp lại hành lý của mình, Giang Vấn Nguyên không quấy rầy cô nữa, cậu giao một phần kế hoạch cho Đan Hiểu Nhiễm, "Mai bắt đầu, mỗi sáng sẽ huấn luyện thể chất, cô và Lý Na cùng huấn luyện cường độ cao với huấn luyện viên. Trọng tâm buổi chiều là học tập các hạng mục trong trò chơi, tôi đã làm xong bảng kế hoạch buổi chiều, cô cứ theo đó mà làm là được. Mỗi tuần tôi sẽ kiểm tra kết quả, sắp xếp huấn luyện trọng tâm những phần còn khuyết thiếu."
Đan Hiểu Nhiễm lật kế hoạch Giang Vấn Nguyên đưa mình, nội dung bên trong rất rõ ràng cụ thể, tổng cộng 32 trang, có nhiều hạng mục là huấn luyện tình huống giả thiết đặc biệt cho cá nhân. Bảng kế hoạch này không phải một sớm một chiều mà làm được.
Đan Hiểu Nhiễm nhớ đến cuộc trò chuyện của mình và Giang Vấn Nguyên khi trước, cô có nhắc chuyện vì Vĩnh Tiền làm khó dễ nên mình không giải quyết được chuyện theo học. Chuyện này mới xảy ra hai ngày trước thôi, không đủ thời gian làm bảng kế hoạch chi tiết thế này. Có thể nói, khi Giang Vấn Nguyên không chắc mình có nhắc lại chuyện nhờ vả không đã tận tâm lên kế hoạch. Đan Hiểu Nhiễm cảm động vô cùng, "Giang Vấn Nguyên, không, sư phụ, trò nhất định nỗ lực huấn luyện, không phụ sự mong đợi của người!"
Được người khác gọi là sư phụ là cảm giác rất mới lạ, sau khi Giang Vấn Nguyên nhắc nhở Đan Hiểu Nhiễm thêm vài câu thì trở lại khu phòng của nam. Giang Vấn Nguyên vào phòng mình đóng cửa lại, không chờ được lấy tư liệu Vĩnh Tiền điều tra cho mình ra.
Tư liệu Vĩnh Tiền điều tra rất dày, nhưng nội dung bên trong lại là luận văn giải quyết ô nhiễm môi trường, xem từ đầu đến cuối không hề liên quan đến CJ. Cái này là Giang Vấn Nguyên yêu cầu, tin tức phải được mã hóa đặc biệt. Họ có hai hệ thống giải mã, lần lượt là hai bộ văn học cổ trong nước và ngoài nước nổi tiếng. Nếu tổng số trang tài liệu và ngày ghi trên trang lót là cùng một số thì trang cơ sở giải bằng tác phẩm trong nước; các trang chẵn giải mã bằng tác phẩm nước ngoài. Nếu tổng số trang và ngày tháng là sỗ lẻ thì thì ngược lại.
Vì tính đặc thù của CJ, cũng vì giảm khả năng bị tiết lộ ra ngoài, nên Vĩnh Tiền không nhờ người thứ ba mã hóa mà tự mình làm chuyện này. Giang Vấn Nguyên lấy hai quyển văn học mới mua ra, tiến hành giải mã luận văn Vĩnh Tiền đưa tới. 27 trang luận văn, sau khi mã hóa chỉ vòn vài trăm từ:
Chúng tôi tìm được một thành viên bị CJ xóa tên, người này chỉ nhớ nguyên nhân bị xóa tên là phạm vào cấm kỵ của CJ nhưng lại không nhớ được cụ thể mình đã làm ra chuyện gì. Thất tinh có người chơi làm bác sĩ tâm lí, bác sĩ phán đoán người này bị thôi miên sâu dẫn đến quên một phần ký ức. Chúng tôi thử giải trừ thôi miên nhưng người đó đã bị ám thị, một khi có ý định tiết lộ bí mật với người khác sẽ tự sát ngay lập tức.
Chúng tôi chỉ hỏi được chút chuyện người đó đã có ý định cắn lưỡi tự sát, suýt nữa đã thành công. Sau khi chúng tôi cứu lại thì thôi miên lần nữa, khiến người đó quên chuyện chúng tôi từng tìm đến. Ngoài ra chúng tôi còn nhờ tổ chức khách điều tra CJ nhưng không thu hoạch được gì.
Chúng tôi cạy được từ miệng thành viên bị gạch tên kia một tin: Người đứng đầu CJ là một tên cuồng xoát trò chơi Bàn tròn, trừ những con rối bị bán đi thì hắn vẫn còn mấy trăm con nữa. Nhưng khi hắn vào trò chơi không mang theo rối, toàn bộ được khóa trong kho hàng dưới đất. Trong lúc hiếu kỳ, thành viên bị gạch tên đã im lặng đi theo người khác lẻn vào trung tâm kho hàng, lén quan sát bên trong. Người đó nhìn thấy kho rối bị tách rời toàn bộ ——
Sau đó tên kia tự sát, tin tức đứt đoạn tại đây.
Báo cáo hết.
Giang Vấn Nguyên đọc xong bản mã hóa viết tay của mình, thở ra một hơi dài, sau đó mang luận văn ô nhiễm môi trường vào WC, đốt thành tro bụi đổ vào cống thoát nước, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Giang Vấn Nguyên có thể nghĩ được vài nguyên nhân khiến Trần Miên không dùng con rối mà tách rời toàn bộ. Người chơi bán tơ hồng giả cũng dùng thủ đoạn này, nguyên liệu làm lắc tay là dùng vải trên người con rối. Người chơi này bị Tả Tri Ngôn câu được, không màng đêm ngày nghiên cứu mày mò, tìm cách chế ra lắc tay có công dụng thực sự, nhưng đến nay vẫn chưa có thành quả gì.
Giang Vấn Nguyên nhớ lại lắc tay cậu và Bạch Mai cùng đeo khi vào màn, cái đó có hiệu quả thật. Trần Miên không tiếc phá hư vài trăm đạo cụ bảo mệnh, ngoại trừ thành quả như tơ hồng thì chắc chắn vẫn còn cái khác. Nhưng đến cùng thành quả đó là gì? Giang Vấn Nguyên lập tức liên tưởng đến trạng thái bây giờ của Trần Miên, không thể nghi ngờ, hai bên tồn tại liên kết nào đó.
Người chơi trò chơi Bàn tròn không khác gì người thường, họ không vì vào trò chơi mà thông minh hơn, cường tráng hơn, cũng không vì vào trò chơi àm có được năng lực đặc biệt nào. Người trong hiện thực ra sao thì vào bàn tròn y nguyên thế ấy, muốn đối kháng với quỷ quái trong trò chơi thì chỉ có thể dựa vào năng lực con rối.
Vì nguyên nhân này nên chuyện Trần Miên bám vào người khác như âm hồn mới quỷ dị lạ thường. Giang Vấn Nguyên cực kỳ gấp gáp muốn biết thành quả nghiên cứu của Trần Miên, chỉ có hiểu rõ liên hệ giữa con rối và trạng thái bảo hộ linh hồn của Trần Miên mới có thể nghĩ cách giúp anh ấy được. Nhưng muốn biết chân tướng không dễ dàng, bất kể bây giờ Giang Vấn Nguyên có nóng nảy thế nào cũng phải bình tâm lại, kiên nhẫn chờ đợi kết quả điều tra của Thất Tinh bên kia.
Tính tình Đan Hiểu Nhiễm rất tốt, mới vào Thanh Điểu ba ngày đã được lòng Lý Na, hai người ngày ngày keo sơn gắn bó. Nếu Giang Vấn Nguyên không biết quan hệ của Đan Hiểu Nhiễm và Vĩnh Tiền thì cậu đã nghi ngờ cô và Lý Na là bách hợp lâu rồi. Cũng vì Đan Hiểu Nhiễm chiếm toàn bộ thời gian Lý Na, Dịch Khinh Chu mới rõ tại sao mình luôn thích châm chọc Lý Na, nhưng khi thấy cô khóc lại khó chịu trong lòng, thì ra y thích cô.
Sau khi Dịch Khinh Chu hiểu rõ lòng mình thì ngược lại quýnh lên vơi Lý Na. Lý Na hoàn toàn không có khái niệm tình yêu nam nữ với Dịch Khinh Chu, cô không rõ lắm tại sao y trốn mình, nhưng cô cảm thấy vậy cũng tốt, không cần phí tâm tư ứng phó Dịch Khinh Chu.
Quan hệ hai người đã rõ mười mươi trong mắt Giang Vấn Nguyên, nhưng cậu không có ý định thúc đẩy. Họ có nguyện vọng quan trọng đến mức có thể cược cả mạng mình mới tiến vào trò chơi Bàn tròn, nếu họ thành một cặp, lỡ may ngày nào đó một trong hai mất đi thì người còn lại phải làm sao? Tiếp tục kiên trì với nguyện vọng ban đầu hay sửa đổi thành ước muốn mong người kia sống lại? Bất kể lựa chọn cái nào cũng đều khó chịu.
Giang Vấn Nguyên rất ghét loại nguyện vọng cho người nào đó sống lại, nên cậu mắt nhắm mắt mở với quan hệ của Lý Na và Dịch Khinh Chu. Đan Hiểu Nhiễm nhạy bén phát hiện được giữa hai người có gì đó, cũng thấy được thái độ của Giang Vấn Nguyên nên chọn cách im lặng giống cậu. Còn mỗi Tả Tri Ngôn suốt ngày bận biệt tăm biệt tích, mấy chuyện tình yêu này không hề nhận ra.
Hôm nay Tả Tri Ngôn hiếm hoi trở lại biệt thự là vì thành viên mới đến.
Quê Lữ Kỳ Diệu không xa Kinh thị lắm, đã làm chứng minh nhân dân nên cô bé từ chối để Giang Vấn Nguyên sang đón, tự mình mua vé ngồi xe đến trạm Kinh thị. Đan Hiểu Nhiễm và tài xế đến trạm xe đón cô bé.
Giang Vấn Nguyên quan sát khi Đan Hiểu Nhiễm dẫn cô bé vào biệt thự, so với khi vào màn cô bé đã gầy đi một vòng lớn. Cậu đã từng nếm qua đau đớn chân thật khi mất đi Trần Miên, đó là một loại đau đớn dù ai có an ủi thế nào cũng không thuyên giảm. Lữ Kỳ Diệu đã mất đi người thân cuối cùng, nỗi đau này không hề nhẹ hơn cậu.
Giang Vấn Nguyên không an ủi Lữ Kỳ Diệu mà vươn tay an ủi cô bé, "Mục tiêu của Thanh Điểu là thu thập rối, sống đến cuối cùng, thuận lợi qua màn, đạt được cơ hội ước nguyện! Lữ Kỳ Diệu, hoan nghênh em gia nhập Thanh Điểu!"
Lữ Kỳ Diệu cũng vươn tay bắt tay với cậu, ánh mắt vô cùng kiên định, "Cám ơn anh, anh Vấn Nguyên."
Tuy Lữ Kỳ Diệu còn nhỏ tuổi nhưng sở hữu một loại khí chất khác biệt, tác phong hành sự còn lưu loát gãy gọn, trong nửa ngày ngắn ngủi đã đạt được tín nhiệm của những thành viên Thanh Điểu khác, không vì tuổi tác mà xem thường cô bé.
Tả Tri Ngôn cực kỳ hài lòng về Lữ Kỳ Diệu, lúc đầu định gặp qua cô bé thì dẫn Giang Vấn Nguyên tiếp tục đi làm việc, nhưng sau khi gặp rồi lại thay đổi, quyết định hủy công tác hôm nay, cùng bồi dưỡng quan hệ với đối tượng giám hộ của mình.
Hành lý Lữ Kỳ Diệu mang đến rất ít, quần áo trên người cũng rất cũ, hầu như đều không vừa người. Thấy Tết đã sắp đến, Tả Tri Ngôn lập tức quyết định hoãn lại tiệc hoan nghênh để đến trung tâm thương mại gần biệt thự, mua giúp Lữ Kỳ Diệu tất cả những thứ cần thiết. Đồ dùng sinh hoạt hằng ngày trong biệt thự có sẵn, Tả Tri Ngôn vui vẻ dẫn Lữ Kỳ Diệu đi mua quần áo, giày, khăn quàng cổ, mũ, bao tay, điện thoại, máy tính, đồng hồ và một ít tài liệu Lữ Kỳ Diệu cần để thi đại học.
Giang Vấn Nguyên lớn như vậy nhưng lần đầu thấy cách Tả Tri Ngôn mua quần áo.
Tả Tri Ngôn đứng trước quầy của một cửa hàng quần áo, hỏi Lữ Kỳ Diệu: "Em thích quần áo kiểu gì."
Rất lâu rồi Lữ Kỳ Diệu không mua quần áo mới, hơn nữa sau khi ba mẹ mất, anh liệt nửa người thì nếm trải cảnh túng quẫn, cố tránh chú ý lên những bộ quần áo đẹp kia. Vấn đề của Tả Tri Ngôn thực sự làm khó cô bé. Lữ Kỳ Diệu ngốc nghếch trả lời, "Quần áo kiểu gì cũng được."
Tả Tri Ngôn tự hỏi, hắn không thích lãng phí thời gian cho những chuyện không có ý nghĩa. Thay vì phí thời giờ lựa chọn quần áo phù hợp với Lữ Kỳ Diệu thì không bằng cứ mua hết đi. Tả Tri Ngôn nói với nhân viên giới thiệu: "Toàn bộ kiểu mới năm nay, dựa theo kích cỡ của em ấy chuẩn bị mỗi kiểu một bộ, sau đó chuyển đến địa chỉ được chỉ định."
Nhân viên hướng dẫn như bị đơn đặt hàng kết xù đánh rơi vào giấc mộng, sau khi xác nhận đơn hàng, lấy của Tả Tri Ngôn một vạn tiền cọc thì mới lấy được cảm giác chân thực về.
Tả Tri Ngôn dạo nửa vòng ở trung tâm thương mại, dễ dàng trở thành mục tiêu chú ý. Lúc hắn mua giày cho Lữ Kỳ Diệu, lặp lại một lượt như khi mua quần áo, nhân viên hướng dẫn bị hắn làm cho tâm loạn chân run, thẹn thùng nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, ngài đối xử với em gái mình tốt thật."
Tả Tri Ngôn liếc nhân viên một cái, "Đây là con gái tôi."
Nụ cười trên mặt nhân viên lập tức cứng lại, "Tiên sinh, ngài giữ gìn thật tốt, nhìn ngài còn rất trẻ... Hoàn toàn không biết ngài đã có một đứa con mười mấy tuổi..."
Mấy người Giang Vấn Nguyên ở cạnh nhìn một mà này thì cười sắp điên. Ở cạnh những người trong Thanh Điểu, sương mù trong lòng Giang Vấn Nguyên cũng không đè nặng như cũ nữa, còn có chút mong chờ năm mới đến.
Trước thềm năm mới mà Thanh Điểu sắp đón nhận, Giang Vấn Nguyên vẫn còn hai cửa ải khó khăn cần vượt qua.
Thứ nhất: sắp đến lượt chơi của cậu rồi.
Thứ hai: Sau khi trò chơi Bàn tròn kết thúc là ngày giỗ tròn một năm của Trần Miên.
Tính cả năm con rối Vĩnh Tiền tặng, thêm con rối đầu chim mình người và con rối cậu bé, vòng chơi này cậu mang theo tất cả bảy con.
Thí nghiệm lắc tay cùng đội chưa thành công, vòng chơi này cậu vẫn phải đi một mình.
Cùng ngày, tên cuồng công việc Tả Tri Ngôn không muốn lãng phí thời gian khi mình vào màn không tính, hắn còn quỷ tha ma bắt bố trí cho Giang Vấn Nguyên một đống việc. Giang Vấn Nguyên chỉ có thể xem đống việc kia để mài giũa tinh thần, gõ gõ đánh đánh khi chuẩn bị vào màn chơi. Đúng lúc này, cảm giác không trọng lực quen thuộc lại đến.
Mặc cho đã vào trò chơi Bàn tròn bao nhiêu lần thì Giang Vấn Nguyên cũng không thể nào quen với cảm giác khi vào màn và trở ra. Cơn choáng váng qua đi, Giang Vấn Nguyên kín đáo quan sát tình huống trên bàn tròn. Trên bàn ngoài một ghế trống thì có 27 người chơi, trò chơi có độ khó cao. Xếp hạng tổng hợp trong màn của Giang Vấn Nguyên – hạng nhất.
Dưới cái bóng hắt xuống của đèn treo, một con cừu giẫm giẫm chân, chậm chạm nói: "Beee ~~~ Hoan nghênh người chơi tiến vào trò chơi Bàn tròn – 112745."
Sai khi nói xong, con cừa lập tức đến chỗ Giang Vấn Nguyên. Nó không đụng vào cậu, chỉ nhìn cậu kêu bebe. Nó kêu khoảng năm giây mới ngừng lại, một giây ngay sau đó cơ thể Giang Vấn Nguyên có thể cử động lại, nhưng, hai mắt cậu lại đột ngột chìm vào đêm tối, thị lực của cậu bị thu làm vé vào!
Dù Giang Vấn Nguyên có tiến hành tập huấn khi mắt mù hằng ngày với huấn luyện viên, lúc này cũng không tránh khỏi hoảng loạn. Cậu nghe tiếng con cừu đi xa, lại nghe tiếng nó đến gần, cuối cùng dừng lại trên ghế trống cạnh cậu. "Trò chơi bắt đầu sau khi kết thúc 60 giây đếm ngược. Chúc các vị đều chết trong trò chơi! Beee~~~"
Từ hiện thực vào trò chơi sẽ có cảm giác không trọng lực, nhưng từ bàn tròn vào trò chơi lại liền nhau. Giang Vấn Nguyên không nhìn được con số đếm ngược, nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng mình đã vào màn rồi ——
Mưa phùn rơi, giọt mưa lạnh lẽo đập vào mặt Giang Vấn Nguyên. Cậu đứng trong mưa, nơi này đã là trò chơi rồi.
Giang Vấn Nguyên đợi tại chỗ một lúc, nhưng không nghe được NPC dẫn đường lên tiếng, ngược lại người chơi lại bắt đầu xôn xao.
"Tại sao không có NPC dẫn đường?"
"Có phải chúng ta nên tiếp tục đi dọc theo con đường này không?"
"Hướng nào bây giờ, con đường này nhìn trước nhìn sau cũng không nhìn được đến cuối, người chơi cũng không nhìn về hai hướng giống nhau."
"Cái đó... Chúng ta vẫn nên đi bên trái đi."
"Đứng chỗ này hứng mưa cũng không được gì."
Vòng chơi này vậy mà không có NPC dẫn đường.
Giang Vấn Nguyên hít sâu một hơi, cậu đã chơi một vòng không có Trần Miên, vòng này anh ấy cũng có thể không đến, bất luận thế nào cậu cũng không thể chết ở đây được, cậu phải nghĩ cách tự cứu lấy mình. Giang Vấn Nguyên nhanh chóng tự hỏi, màn chơi này cậu không đặt mục tiêu vào chuyện thông quan, mà là sống đến khi người khác thành công qua màn. Từ lúc đó, cậu có thể dùng con rối như một lợi thế tìm một đồng đội dẫn dắt. Song song đó, cậu cũng phải thể hiện rằng dù mất đi thị lực thì thực lực cũng không hề giảm sút, thời thời khắc khắc cảnh giác chuyện đồng đội phản bội.
Giang Vấn Nguyên hít sâu một hơi, "Tôi xếp đầu màn chơi trò chơi Bàn tròn..."
Giang Vấn Nguyên vẫn chưa nói xong thì vỗng cảm giác có người xuyên qua màn mưa đi đến cạnh cậu. Người kia dùng tay trái đẫm nước mưa, nhẹ nắm lấy tay phải cậu.
Cách người kia dắt tay cậu không khác chút nào so với ai đó trong trí nhớ Giang Vấn Nguyên.
Đốt đầu tiên ngón cái hai tay cậu thường đau vô cớ, kiểm tra tra cỡ nào cũng không phát hiện vấn đề. Vì thế, dù khi Trần Miên dắt tay cậu thích bao toàn bộ tay cậu lại nhưng sẽ để ngón cái cậu lộ ra ngoài, không chạm vào đốt đầu tiên.
Khóe mắt nhòe nước của Giang Vấn Nguyên hòa với nước mưa, cậu nắm chặt lấy tay người đó.
"Tôi là Trần Miên, xin hỏi anh tên gì?"
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu, "Tôi tên Lục Vũ. Vừa hay chúng ta cùng hướng giữa rừng, không bằng cùng nhau hành động đi."
Trong khi Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ trao đổi tên họ, những người chơi đang cãi nhau cuối cùng đã cho ra kết quả. Nếu không có NPC dẫn đường, số người hướng về hai bên trái phải cũng xấp xỉ nhau, vậy người chơi cứ chia làm hai nhóm, dựa vào nơi mình quay đến mà đi.
Trực giác của Giang Vấn Nguyên nói rằng chuyện người chơi chia làm hai nhóm có ý nghĩa đặc thù nào đó, nhưng cậu lại không thấy gì, không thể căn cứ vào giới tính, tuổi của hai nhóm người và hoàn cảnh xung quang để phân tích tình huống.
Giang Vấn Nguyên chỉ có thể nhờ sự trợ giúp từ Lục Vũ, "Lục Vũ, anh nhìn ra gì rồi?"
Lục Vũ nghiêm túc nói: "Nhìn dung mạo xinh đẹp của cậu?"
Giang Vấn Nguyên nổi cáu.
...
Anh Túc: Khúc hai người nắm tay nhau làm tui xém khóc đó trời ơi, cơm chóa chất lượng cao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.