Người chơi nam mới nhìn từng người từng người lần lượt bước qua chỗ mình thì khóc đến sụp đổ, anh ta dùng hai tay thay thế đôi chân đã mất đi tri giác nỗ lực bò về phía trước, muốn đuổi theo giáo sư và trợ giảng cách anh ta ngày càng xa.
Người chơi nam không phải người tàn tật, hai tay chưa qua rèn luyện, cộng thêm địa hình rừng rậm gồ ghề và bóng đêm khiến tầm nhìn mờ ảo, đủ loại bất lợi chồng chất khiến tốc độ bò của anh ta không sao theo kịp tốc độ người chơi khác. Anh ta khóc nức nở, "Xin đừng bỏ lại tôi..."
Lý Na nhìn bộ dạng chật vật của người chơi kia thì không đành lòng. Trợ giảng đã nói, họ còn phải cuốc bộ trong cảnh duỗi tay không rõ năm ngón này một tiếng đồng hồ nữa, đến đuổi kịp tiến độ đã không dễ gì, cô bị thu tay phải, nhìn người kia chật vật Lý Na tuy xót mà không làm gì được. Bây giờ cô cần nhanh tìm được Giang Vấn Nguyên, cùng anh ấy đuổi kịp mọi người.
Lý Na bật đèn rọi một vòng, người đâu rồi? Cô hơi hồi hộp, chẳng lẽ anh ấy bị thứ gì đó trong tối kéo đi mất rồi? Cô goi, giọng hơi hoảng loạn: "Anh Trần, anh ở đâu..."
"Lý Linh Linh, tôi ở đây." Giang Vấn Nguyên trả lời.
Lý Na nhìn theo hướng phát ra âm thanh, Giang Vấn Nguyên vậy mà đang ngồi xổm bên cạnh người chơi mới, "Cậu tên gì?"
Người chơi mới như nắm được cọng rơm cứu mạng, dùng bàn tay đầy bùn đất nắm lấy ống quần cậu, "Tôi tên Lữ Anh Kỳ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-tron-tri-mang/1183871/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.