"Này, lão nhị ngươi đây là lấy táo từ đâu ra?" Lục Chi Ngang nhìn quả táo Thiên Qúy đưa tới, ánh mắt trong nháy mắt sáng lên.
Lục của chúng ta luôn là người cuối cùng nhận được quả táo.
Không phải bạn học Thiên Qúy chúng ta không muốn gặp bạn học Lục, mà là gã mập mạp này đã rơi xuống cuối cùng của đội ngũ.
Lục Chi Ngang lúc này toàn thân mồ hôi đầm đìa, thở không ra hơi, cảm giác tùy thời có thể rời khỏi nhân thế.
"Tôi hái từ trên cây."
Lục Chi Ngang nhận lấy quả táo Thiên Qúy đưa tới, nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp há to miệng ra ăn sạch một lần.
"Ai chờ một chút, làm sao tôi lại giống như nhìn thấy quả táo vừa cắn vào miệng cậu có một khối bẩn thỉu a." Thiên Qúy vẻ mặt thiện ý nhắc nhở Lục Chi Ngang.
Một giây sau, biểu tình trên mặt Lục Chi Ngang trong nháy mắt cứng đờ, cúi đầu vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía quả táo trong tay mình.
Anh ta vừa... Dường như thật sự cắn phải khối gì đó.
Bất quá hắn không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp nhai đi nhai đi liền nuốt xuống.
"Nôn~"
Thiên Qúy nhìn vẻ mặt đau đớn không muốn sống của Lục ca, cố nén xúc động muốn bật cười.
Đi lên vỗ vỗ bả vai hắn, khẽ thở dài một tiếng, yên lặng xoay người rời đi.
Xem ra nóng vội này không chỉ không ăn được đậu phụ nóng, ngay cả táo núi này cũng không thể ăn a.
Thiên Qúy một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-yeu-dau-cua-nu-giao-su/2905492/chuong-39.html