Tui méo hiểu.
Nếu anh ấy không có vấn đề, vậy vì sao ở chung một năm trời lại không xảy ra chuyện gì chứ!
Chẳng lẽ mị lực của tui chưa đủ? Nhưng tui thấy phản ứng này của bạn trai, hiển nhiên là cũng nhịn lâu rồi mà?! Chẳng lẽ bạn trai là tín đồ của Hội Chúa Trời bí mật nào đó, cấm dục một thời gian dài sẽ kích hoạt được siêu năng lực đặc biệt, sau đó sẽ cùng đám bạn của mình đi cứu Trái Đất?
Không được, tui không nên nghĩ bậy nghĩ bạ nữa. Tui cảm thấy mình mà bậy bạ tiếp là thể nào bạn trai cũng sẽ biến thành người ngoài hình rời khỏi dải Ngân Hà trở về hành tinh mẹ.
Bạn trai cười lạnh nói: Nghe bảo em cảm giác tôi bị bệnh liệt dương?
Tui cần phải thanh minh cho bản thân: Không, chỉ là hiểu lầm thôi anh.
Nhưng bạn trai căn bản không muốn nghe tui giải thích mà cứ bám riết không buông cái vấn đề kia.
Anh ấy kéo lấy tay tui đặt lên đũng quần của mình rồi chậm rãi cách lớp vải vuốt ve, tiếng thở dốc trầm thấp, thứ gồ lên dưới quần tây, bất luận là thị giác hay thính giác đều khiến nhịp đập con tim nhanh chóng tăng tốc.
Bạn trai: Tôi, bị liệt dương?
Tui: … Chuyện này rõ ràng là hiểu lầm mà!
Vì sao anh ấy lại cố chấp với vấn đề này vậy chứ! Nội cái hiểu lầm thôi cũng đã đủ lúng túng rồi! Cứ cố chấp mãi với nó lại càng lúng túng hơn đó! Tui phải ám chỉ ra sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-tui-hinh-nhu-co-benh/1918443/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.