Càng nghĩ tui càng thấy bạn trai đúng là bị lãnh cảm.
Nếu đổi lại là tui, đêm hôm khuya khoắt đẩy mạnh anh ấy vào phòng tắm, hung bạo lột quần áo anh ấy rồi lại đẩy người quần áo xốc xếch như thế vào trong bồn tắm…
Tưởng tượng thôi cũng muốn cứng rồi có được không!
Thế nhưng anh ấy lại rất bình tĩnh! Cởi quần áo cũng cởi đều đâu ra đấy! Tay không run lấy một chút! Ờm đừng hỏi tui anh ấy rốt cuộc có phản ứng hay không. Hãy nhớ là tui ngủ rồi, không thể thấy.
Tui rời giường, đi vào phòng bếp. Trên tủ lạnh có dán một tờ giấy, viết rằng bên trong có đồ ăn, tui chỉ cần hâm nóng lại là ăn được rồi.
Thực ra tui vẫn đang suy nghĩ cái vấn đề đã quẫy nhiễu mình mấy ngày nay kia: Rốt cuộc tui nên khuyên anh ấy thế nào để anh ấy chịu đi khám. Anh ấy đã đang giận rồi, giờ tui mà nói chắc chắn sẽ càng giận hơn. Tui vẫn nên đợi thêm mấy ngày nữa rồi hẵng nói đi nhỉ.
Sau khi ăn cơm xong, tui vào trong phòng làm việc.
Kể từ ngày lắp đặt thiết bị cho nhà cửa xong xuôi, phòng làm việc vẫn chỉ có mỗi bạn trai tui sử dụng. Công việc của tui căn bản vô duyên với phòng làm việc, bạn trai thì lại không thích có người quấy rầy anh ấy trong lúc làm. Thế cho nên số lần tui bước vào căn phòng này quả thực có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mà không phải tui muốn vào đọc sách đâu nhá, tui chỉ muốn tìm chìa khóa dự bị của văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-tui-hinh-nhu-co-benh/102760/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.