6.
Tống Tri Niên khoan thai đến muộn nghe người giúp việc báo cáo, trợn to mắt, bóp cổ mẹ tôi: "Sao bà dám, sao bà dám nói những lời này với cô ấy!"
Mẹ tôi bị bóp cổ đến xanh tím mặt, nhìn tôi cầu xin.
Tôi chỉ mỉm cười, đợi đến cực hạn của bà ấy, mới bảo Tống Tri Niên buông tay.
Mẹ tôi thở từng ngụm, nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi.
Tôi cười càng vui vẻ hơn: "Tôi sẽ không để mẹ c.h.e.t."
"Cô, cô..."
"Tôi làm sao dám khẳng định? Vì trong ba năm qua tôi bị bóp cổ vô số lần..."
Trong phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng gió.
Không biết qua bao lâu, Tống Tri Niên đuổi hết người đi. Hắn ôm tôi: "Xin lỗi, xin lỗi em, anh thật sự không biết..."
Không biết cái gì? Không biết tôi trải qua những gì trong ba năm, hay không biết mẹ tôi sẽ nói những lời này?
Tôi nghĩ như thế, cũng đã hỏi hắn.
Tống Tri Niên gian nan nói: "Anh không biết mẹ em sẽ như vậy... Dù sao em cũng là con gái bà ấy, lại mất tích lâu như vậy..."
"Chúng ta cùng nhau lớn lên, anh không còn không biết tính tình mẹ tôi à? Thời điểm tôi mềm lòng, chính anh còn nói [giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời], vậy tại sao?"
Tống Tri Niên ôm tôi chặt hơn, thân thể có chút run rẩy.
Tôi tự tìm được đáp án: "Để mẹ tôi đến, là chủ ý của Bạch Hoan cho anh sao?"
Cánh tay tôi khẽ buông lỏng, tôi từ trong ngực Tống Tri Niên dãy dụa, dung sức tát hắn một cái: "Sao anh sỉ nhục tôi như vậy?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-truc-ma-dua-vi-hon-the-den-tham-mo-cua-toi/4320633/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.