Khả Hy chạy vội lên xe, giục anh lái xe: “Nhanh lên, tôi muộn mất“. Thế là ở khu đường yên tĩnh, lá đang rơi, gió đang thổi và... vài chú chó đang đùa nghịch. Một khung cảnh tĩnh lặng xinh đẹp đã bị phá hủy bởi một chiếc siêu xe chạy tốc độ cao nhanh vun vút. Vâng, như các bạn đoán, chủ nhân của chiếc xe “vô duyên” đó không ai khác chính là chị Hy của chúng ta.
7 phút sau,
Hai cô gái xinh đến nghiêng nước nghiêng thành đứng với nhau, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp, nhưng, bạn đâu thể ngờ được, diễn biến tiếp theo là như thế này:
- Phong Khả Hy, đây là lần thứ mấy cậu đi muộn rồi hả? Nhà cậu không có cái đồng hồ nào hả? Cậu chậm 7 phút 29 giây. Cậu có biết trong thời gian này mình làm được bao nhiêu việc không hả? Cậu có biết thời gian đã đi qua là không bao giờ trở lại được không? Cậu có biết...(lược bỏ gần một nghìn từ) Oh yeah, chị Hy đã thành công bật cái loa phát thanh “thời gian là vàng bạc”(em xin chân thành chia buồn cho chị)
- Tớ xin lỗi mà, tại tớ vặn nhầm đồng hồ từ 6h sáng thành 6h chiều thôi! Có phải tại tớ đâu, tha cho tớ lần này nhá!!! Cô cố nặn ra một nụ cười thật tươi - Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, cậu mà cứ đứng đây thuyết minh thì chúng ta muộn mất!!!
- Được rồi, lần này tớ sẽ tha cho cậu. Nếu cậu mà còn như thế nữa thì... Thanh Huyên nghiến răng nghiến lợi, làm điệu bộ như “cậu biết kết quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ban-trai-toi-la-yeu-tinh/32269/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.