Tào Dương đưa Mạc Hoài đi xem vị trí thuê công ty.
“Hoài ca, theo yêu cầu của anh thì nơi này phù hợp nhất đấy.” Tào Dương lấy ra một xấp giấy tờ, “Còn đây là giá thuê, dù vị trí này không hẻo lánh nhưng đều không ở trong phạm vi anh lựa chọn, hay là…” Cậu khó xử nhìn đối phương.
Trước đấy Mạc Hoài có yêu cầu nhất định phải tìm vị tri gần chung cư hoặc gần đại học B. Ở gần chung cư thì còn có thể hiểu là đi làm tiện nhưng gần đại học B thì sao nhỉ? Anh còn muốn đi học à? Hay muốn thông báo tuyển dụng sinh viên đại học?
“Ừ, ở chỗ này.” Chỗ này cách đại học B khoảng hai mươi phút di chuyển, phù hợp với yêu cầu của anh.
“Nhưng mà, Hoài ca, tiền thuê của chỗ này nhiều hơn chỗ khác gấp mấy lần.” Tào Dương không nhịn được líu lưỡi, muốn khuyên anh thay đổi một lần.
“Chọn chỗ này đi.” Mạc Hoài nhìn thoáng qua bốn phía, sạch sẽ và tương đối lý tưởng.
Thôi được rồi, ông chú vừa có tiền lại tùy hứng, cậu còn có thể nói gì được?
“Phải rồi, Hoài ca, đây là Weibo em đăng ký giúp em, anh xem chút đi.” Tào Dương mở di động đưa tới trước mắt Mạc Hoài, vẻ mặt cảm thán, “Xã hội này đúng là xem mặt mà sống, mới mấy ngày trôi qua mà số fans trêи Weibo của anh đã quá trăm vạn rồi.”
Trước đấy Mạc Hoài còn không đồng ý đăng ký Weibo, nhưng hôm trước cậu thuận miệng nhận xét ảnh đế Quách có lượng fans kinh người trêи Weibo, Mạc Hoài nghe được cũng muốn đăng ký Weibo. Tào Dương hiểu ngay, hành động này rõ vậy cơ mà, anh đang ghen tị mà thôi.
Mạc Hoài liếc mắt nhìn qua, cảm giác có lượng fans đông đảo cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cảm giác.
Trêи Weibo chỉ có một tin được đăng, chính là bức ảnh sườn mặt Mạc Hoài khi vẽ tranh, bình luận bên dưới đã vượt qua mười vạn. Tào Dương kiểm tra tin nhắn, nhịn không được phải cười: “Hoài ca, diễm phúc của anh chưa cạn đâu, có nhiều người muốn làm bạn gái và vợ anh lắm nè.”
Tay nghịch di động của Mạc Hoài tạm dừng, lông mày nhướng lên, giọng nói đầy khinh thường: “Hừ, si tâm vọng tưởng.”
Tào Dương biết ngay anh sẽ có phản ứng như vậy, đổi đề tài nói chuyện, “Hoài ca, anh phải thường xuyên đăng tin lên Weibo mới có thể giữ được fans đấy, hay là anh đăng gì lên đó đi?”
Mạc Hoài khinh thường bằng nửa con mắt, lúc Tào Dương nghĩ anh từ chối thì môi mỏng của anh nhẹ nhấp: “Đưa di động đây.”
“Hả?”
“Không phải muốn tôi đăng Weibo à?” Ngón tay thon dài của Mạc Hoài với qua, di động màu đen dễ dàng rơi vào tay anh, “Đăng thế nào đây?”
Tào Dương nghiêm túc nhìn Mạc Hoài: “Hoài ca, đăng lên đơn giản lắm, về sau anh có gì muốn nói đều có thể đăng lên, tốt nhất là đăng ảnh, dễ hấp dẫn fans nhất.”
Mạc Hoài cong ngón tay, gõ một hàng chữ, sau đó đăng nhanh, “Trả cậu đấy.”
“Nhanh vậy!” Tào Dương nhận lại di động, vẻ mặt vui vẻ, chỉ cần kinh doanh tốt trêи Weibo thì về sau cũng có lợi cho việc phát triển công ty.
Cậu mở bài đăng vừa rồi trêи Weibo, vẻ mặt vui vẻ dần, thần sắc sung sướиɠ sụp đổ trong nháy mắt, không thể tin nồi một màn này, “Hoài ca, anh đùa à, này…”
Ngữ điệu lười biếng của Mạc Hoài vang lên, môi mỏng nhếch nhẹ, “Lưu lại chứ sao, cậu tự thỏa thuận với chủ nhà đi.” Nói xong anh đi luôn.
Tào Dương thiếu chút nữa khóc không thành tiếng, Tào Dương nhìn tin mới đăng trêи Weibo: Thứ thường dân hỗn láo mà cũng dám mơ ước đến trẫm. Hỏng chết toi, đáng nhẽ cậu không nên tin Mạc Hoài có thể nói ra câu gì hay ho mới đúng.
Pháo hôi liên tục mấy ngày: “Anh trai nhỏ này đẹp trai quá, nói chuyện quá khí phách!”
Đường rộng đầy cá nên bình tinh: “Đã bị mê hoặc điên đảo, có thể bạo được không?”
Sen đen giữa sen trắng: “A a a, đẹp trai quá, muốn mlem mlem. Anh là hoàng đế, em muốn trở thành hậu cung 3000 giai lệ của anh.”
Bá Vương biệt cơ: “Hoàng thượng, thϊế͙p͙ là Hoàng Hậu của chàng đây.”
Bá vương bàn phím: “Thần thϊế͙p͙ nghênh đón thánh thượng.”
Thời tới cản không kịp: “Ha ha ha, anh trai nhỏ đáng yêu ghê, quá cao ngạo, là đồ ăn em thích.”
“…..”
Trêи Weibo ngày càng nhiều bình luận, hiện tượng ăn chửi mà Tào Dương nghĩ không xảy ra, lại còn gây được nhiều sự chú ý của fans. Vẻ mặt Tào Dương thay đổi liên tục, thiếu chút nữa hộc máu.
Người có giá trị nhan sắc bây giờ đều tùy hứng vậy hả? Hơn nữa mấy cô gái đều không phát hiện ra Hoài ca cao ngạo khinh người hả?
Lúc về đến chung cư thì trời đã xẩm tối.
Ninh Mật Đường ôm Tiểu Bát ngồi trong phòng khách, dịu dàng vuốt lông cho nó. Vì đã nuôi một thời gian nên Tiểu Bát đã không còn xấu như trước nữa, lông trêи người bóng loáng mượt mà, ngay cả cơ thể cũng phát triển theo chiều ngang rồi.
“Ngao…” Tiểu Bát dùng cái đầu đầy nếp nhăn cọ lên tay Ninh Mật Đường, thoải mái kêu một tiếng.
Mạc Hoài vừa mở cửa đã thấy một màn này, thần sắc nhàn nhạt đóng cửa lại, đi đến sô pha.
Tiểu Bát nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu qua, thấy Mạc Hoài về nó lại quay đầu đi, làm bộ như chả thấy gì.
Mạc Hoài ngồi xuống bên khác của sô pha, không biểu lộ cảm xúc gì lấy di động ra chơi.
Ninh Mật Đường nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Tiểu Bát, đôi mắt đen nhánh đầy dịu dàng, “Tiểu Bát, mày có đói bụng không? Tao làm đồ ăn cho mày nhé.”
“Được rồi, tao đi làm cho mày.” Ninh Mật Đường thuận theo tiếng kêu của nó cười cười.
Tiểu Bát được nuôi đến có thịt, thân mình vui vẻ cọ Ninh Mật Đường, “Gâu gâu gâu!”
Ánh mắt Mạc Hoài che kín bởi sương lạnh đang nhìn chằm chằm vào con chó ngu xuẩn kia, ánh mắt không có chút thiện cảm nào nhìn nó làm nũng trong ngực Ninh Mật Đường. Giọng nói không tim phổi vang lên, “Không phải dỗ nó, sáng nay đã ăn nhiều lắm rồi.”
Nghe thấy giọng lạnh lùng của Mạc Hoài, Tiểu Bát giấu đầu vào ngực Ninh Mật Đường tỏ vẻ ấm ức.
Sắc mặt Mạc Hoài càng thêm đen.
“Từ sáng đến giờ đã hơn tám tiếng rồi, chắc chắn Tiểu Bát đói bụng.” Ninh Mật Đường rũ mắt, ánh mắt chỉ dừng trêи người Tiểu Bát.
Mạc Hoài nghe thấy cô đáp lại mình, lạnh lùng trêи mặt cũng tan vài phần, “Giờ nó béo quá rồi, nên giảm béo đi.”
“Gâu gâu gâu!” Tiểu Bát giương nanh múa vuốt với Mạc Hoài, không bao giờ nhận mình béo đâu.
“Còn nữa, có gia đình tầng trêи khiếu nại, ngày hôm qua nó cắn thương con mèo nhà người ta đấy.” Mạc Hoài tạm dừng một chút, giọng nói hơi giận dữ, “Ninh Mật Đường, em thương nó đến hư rồi.” Lại còn dịu dàng với con chó ngu xuẩn kia, còn cười đẹp như vậy nữa chứ, thế mà đối xử hờ hững với anh, coi thường anh.
Anh còn không bằng con chó ngu xuẩn kia ư?
“Gâu gâu gâu!” Tiểu Bát phản bác, đó là do con mèo kia cứ theo đuôi nó, nó mới tức giận chứ.
“Tiểu Bát ngoan lắm.” Ninh Mật Đường xoa những nếp nhăn trêи đầu nhỏ, “Ăn no rồi, em sẽ đưa nó đi vận động giảm béo.”
“Ẳng…” Tiểu Bát thân mật ɭϊếʍ mu bàn tay cô.
Hai tròng mắt Mạc Hoài trầm xuống, đi nhanh qua, dùng một tay túm lấy đống nhăm nhúm trêи đầu Tiểu Bát, ném lên mặt đất.
“Mạc Hoài, sao anh lại ném nó?”
Thấy người đàn ông đối xử thô lỗ với Tiểu Bát, Ninh Mật Đường hơi sửng sốt, đứng bật lên, muốn đến kiểm tra xem nó có bị thương hay không.
Tiểu Bát lăn vài vòng mới dừng lại, nó lắc cái đầu, kêu gâu gâu với Mạc Hoài.
Mạc Hoài hoàn toàn coi thường nó, một tay kéo Ninh Mật Đường về ngồi lại sô pha. Anh tới gần cô, quanh chóp mũi là hương thơm dễ ngửi, ánh mắt hơi ngưng lại, “Em đừng chỉ quan tâm con chó ngốc này.” Giọng anh cực kỳ bất mãn.
Ninh Mật Đường rũ mi mắt, che cảm xúc lại.
Giọng nói không nóng không lạnh của người đàn ông truyền đến bên tai, “Anh cũng đói bụng, em làm đồ ăn cho anh đi.”
Thấy cô gái không có phản ứng gì, tai Mạc Hoài khẽ nhúc nhích, hơi ửng đỏ, “Chẳng lẽ anh còn kém cả nó hả?” Một ánh mắt lạnh lùng trừng tới, Tiểu Bát liền ỉu xìu, tức mà không làm gì nổi đành nằm sấp trêи mặt đất.
Sau khi Mạc Hoài khôi phục ký ức, không chỉ có vị giác mà còn có cảm giác đói cảm giác no, thêm nữa là số lần hút máu đã giảm bớt, không cần mỗi ngày hút một lần như trước. Có lẽ, chỉ thêm một thời gian nữa thôi, anh sẽ hoàn toàn không cần cô nữa.
“Ít nhất thì Tiểu Bát còn nghe lời, sẽ không bắt nạt em.” Ninh Mật Đường trả lời.
Ánh mắt nhìn lại, cô cúi nửa đầu, sườn mặt tinh tế nhỏ nhắn bóng loáng, môi mọng hơi cong, mê hoặc người ta hôn lên đó.
Yết hầu Mạc Hoài lên xuống, ánh mắt nóng rực, “Anh sẽ không bắt nạt em.” Nghĩ đến việc thân mật dây dưa ngày đó, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt đã hài hòa hơn vài phần, rõ ràng anh rất yêu thương cô cơ mà.
Ngay sau đó, ánh mắt không đừng được mà nhìn lên cánh môi ướt át của Ninh Mật Đường, tư vị ở nơi đó quả thực quá tốt. Vừa mềm, vừa ngọt, nhẹ ngậm trong miệng mà ɭϊếʍ ʍút̼, đủ để anh run sợ không thôi…
Chết mất!
Anh đang suy nghĩ cái quỷ gì!
Sắc mặt Mạc Hoài đột nhiên thay đổi, đứng bật dậy. Đi thật nhanh vào trong phòng, để lại Ninh Mật Đường ngồi phát ngốc.
“Gâu gâu gâu!”
Thấy Mạc Hoài đi rồi, Tiểu Bát sung sướиɠ phe phẩy cái đuôi nằm lên chân Ninh Mật Đường.
“Đi thôi, không cần để ý đến anh ấy, tao làm đồ ăn cho mày.” Ninh Mật Đường nhẹ sờ đầu nó. Cô đã quen với người đàn ông thay đổi liên xoành xoạch rồi.
Trong phòng tắm, hơi nước ʍôиɠ lung, nóng hầm hập đầy trong phòng tắm.
Nước đang bật ở mức lớn, chảy từng dòng làm hoãn lại cảm giác khó chịu của Mạc Hoài. Vai rộng cường tráng, cơ ngực rắn chắc đều tăm tắp, vòng eo tráng kiện với những đường cong gợi cảm, rõ ràng đến bắp tay cũng hoàn mỹ, biểu tượng cho một người đàn ông tuyệt hảo. Bọt nước lướt qua thân dưới, thứ bên dưới ấy đang kiêu ngạo ngẩng đầu, quả thực muốn bỏ qua cũng không được.
Mạc Hoài bất đắc dĩ phải lau mặt, gương mặt sạch sẽ chất chứa đầy tình ɖu͙ƈ.
Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng tự chủ của anh đối với Ninh Mật Đường ngày càng tệ, cô ảnh hưởng đến anh ngày cành nhiều, chỉ cần ngửi được mùi thơm trêи cơ thể cô, tới gần cô là anh lại có phản ứng lớn kiểu này.
Dòng nước trôi theo cơ thể, làm tan biến nóng rực trêи người.
Nghĩ đến điều xấu mặt vừa nãy, cằm Mạc Hoài căng đến cực hạn, vừa xấu hổ vừa ảo não, làm sao mà lực khống chế của anh ở trước mặt Ninh Mật Đường lại bằng không thế này!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]