Chương trước
Chương sau
Những người có mặt trêи bàn ăn đều phóng ánh mắt u oán nhìn anh, còn Mạc Hoài lại không thèm cho họ một ánh mắt, toàn bộ tâm tư đều đặt trêи người Ninh Mật Đường.

Anh trông mong mà nhìn cô, ở bên tai cô nói như niệm kinh liên miên.

“Đường Đường, còn muốn ăn gì không?”

“Đường Đường, còn đói bụng không?”

“Đường Đường, có muốn ăn món kia không?”

Đường Đường, anh bóc vỏ ăn có ngon không?”

…..

Ninh Mật Đường hoàn toàn không cảm thấy anh lải nhải phiền chán, khóe miệng xinh đẹp mang theo ý cười, đáp lại anh.

“Ăn rất ngon, anh vất vả rồi.”

Mạc Hoài vui vẻ: “Dĩ nhiên… Những lần sau, anh muốn hôn, có thể không?” Giọng nói được đè thấp xuống, mang theo ngượng ngùng ánh mắt nóng rực nhìn đôi môi bóng của Ninh Mật Đường, mắt đen như mực đều chứa ảnh ngược của cô: “Mỗi một lần…”

Ninh Mật Đường nghẹn họng, bây giờ còn ở đây.

“Đường Đường, có thể không?”

Ninh Mật Đường ngẩn người: “Vậy anh đừng dùng răng cắn môi em, đau lắm.”

Mạc Hoài vui mừng gật đầu, đắc ý như gió xuân, cười híp mắt: “Sẽ không đâu, anh chỉ nhẹ nhàng hôn chút thôi.”

Đồ ăn ngon, hương thơm vấn vít, sau khi ăn xong ai nấy đều hài lòng vừa ý, cũng không vội vã tan cuộc, còn hứng thú trò chuyện. Tống Cảnh Thần là hội trưởng, cũng ở lại cùng mọi người tâm sự.

“Hội trưởng, nghe nói gần đây anh mua cổ phiếu, kiếm lời không ít tiền?” Một thành viên của xã đoàn mở miệng hỏi: “Có người mách sao? Mang em theo với.”


Tô Tiêu Đồng đang nghe theo những người khác nói chuyện phiếm, quay đầu hỏi: “Học trưởng mua cổ phiếu?”

“Ừ, chơi nhỏ chút thôi.” Tống Cảnh Thần giơ rượu vang đỏ lên uống một ngụm, nhẹ nhàng chuẩn mực, mang theo bộ dáng quý công tử khí chất, làm đám nữ sinh nhìn đến mê mệt.

“Hội trưởng quá khiêm tốn rồi, nghe nói anh kiếm lãi hơn một trăm vạn đấy.”

Tô Tiêu Đồng âm thầm hít vào một hơi, cười đến ý vị: “Học trưởng thật lợi hại, có thể dạy em không? Em cũng muốn đi theo anh kiếm thêm thu nhập.”

Gia đình cô ta có điều kiện không tồi, nhưng cũng chỉ là khá giả. Ở trang văn học Lục Thủy cũng là gần đây mới hồng(*) lên, cho nên tiền kiếm được cũng không nhiều. Hơn nữa, cô ta cũng muốn mượn cơ hội này tiếp xúc nhiều hơn với Tống Cảnh Thần.

(*) Hồng: Mấy cái chỉ màu sắc như hồng, đỏ, là chỉ mức độ nổi tiếng. Các trang văn học hay các ngôi sao đều dùng thuật ngữ này.

Nghe được Tống Cảnh Thần kiếm được tiền lãi nhiều như vậy, tất cả mọi người đều nhao nhao nghị luận không ngừng.

Có người nhịn không được, mở miệng: “Đúng vậy, hội trưởng có thể dạy em không? Em cũng muốn kiếm tiền tiêu.”

“Em với.”

“Em cũng muốn chơi.”

Người trong xã đoàn đều là tay cầm bút, bình thường chỉ gửi bài tạp chí mới có hể kiếm mấy trăm, nhiều thì là một ngàn, nhiều nhà xuất bản còn không nhận bản thảo, muốn kiếm được trăm vạn thì phải mất bao lâu cơ chứ. Hiện tại có cơ hội này, đều muốn cải thiện thu nhập.

Tống Cảnh Thần không ngại dạy bọn họ, anh ta lý trí lung lay: “Tôi không cam đoan nhất định có thể lãi hay không, chỉ có thể giúp mọi người cung cấp ít tin tức thôi, chuẩn hay không chuẩn không dám nói, tất cả đều phải do phán đoán của chính mình.”

“Có người dìu dắt và cho thông tin là tốt rồi.”

“Cảm ơn hội trưởng.”

Nói đến vấn đề kiếm tiền, có không ít bạn trai của mấy nữ sinh đã ra ngoài xã hội, đều bắt đầu bàn luận công tác, có người còn nói gia thế mình thế nọ thế kia, mặc kệ là khoe ra hay muốn cho bạn gái mình mặt mũi sĩ diện, ai nấy đều tỏ ra cố ý hoặc vô tình lộ ra gia cảnh, cho người khác thấy địa vị của mình.

Mạc Hoài cùng Ninh Mật Đường ngồi bên cửa sổ, không tham gia đề tài này, Ninh Mật Đường không có hứng thú, còn Mạc Hoài là không biết gì cả.

“Đường Đường, anh lau tay cho em.”

Mạc Hoài thấy tay Ninh Mật Đường hơi bẩn, anh lấy một chiếc khăn lông ướt, cẩn thận giúp cô lau tay.

Ngón tay cô gái non mềm tinh tế, thon dài trắng như bạch ngọc, móng tay có màu hồng nhạt trơn bóng khỏe mạnh, thật là đẹp đến quá mức. Mạc Hoài dùng sức nhẹ vô cùng, anh sợ chính mình hơi dùng sức liền đen tay cô lau đến hỏng mất.

“Bạn học Mật Đường, bạn trai cậu đâu? Đang làm công việc gì?” Một nữ sinh bên cạnh mở miệng, cô ta đỏ mặt hỏi. Đối với bạn trai của Ninh Mật Đường cô ta đã để ý lâu lắm rồi, người đàn ông đẹp trai như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy, trêи người mang theo hơi thở lạnh lẽo không ai dám lại gần, thoạt nhìn không giống người bình thường chút nào.

Đang nói chuyện với mọi người, Tống Cảnh Thần cũng nghe thấy câu hỏi đó, anh ta nhìn qua, thần sắc sau gọng kính vàng không rõ ràng, khó đoán.

“Đường Đường, công việc là cái gì?” Mạc Hoài xoa xoa ngón tay, hỏi.

Ninh Mật Đường liếc mắt nhìn nữ sinh kia một cái, đối với Mạc Hoài mở miệng: “Công việc chính là việc kiếm ra tiền.”

“Ồ, tôi không có việc gì cả.” Mạc Hoài thành thật trả lời.

Tống Cảnh Thần trong mắt hiện lên kinh ngạc, anh ta cười cười: “Mạc tiên sinh chắc là kế thừa gia nghiệp đi.”

“Cái gì gia nghiệp?” Mạc Hoài không rõ, hỏi.

Nhìn anh không chút nào ngạc nhiên, mọi người dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá, bọn họ đến vậy mà anh vẫn giả ngây giả dại, lần đầu tiên bọn họ chứng kiến.

Tống Cảnh Thần khóe miệng câu lên, cười một tiếng không nói gì nữa, nhưng thật ra sau gọng kính lại cất giấu khinh thường nồng đậm.

Lúc này, Tô Tiêu Đồng ngồi cạnh Tống Cảnh Thần cười nhạt, trêи mặt là toàn bộ dịu dàng, ngữ khí chân thành: “Mạc tiên sinh chờ trong nhà sắp việc làm cho đúng không? Hiện tại mọi người đều cạnh tranh mãnh liệt như vậy, là người có khuyết điểm lại thiếu bản lĩnh hẳn sẽ khó tìm việc, anh cùng bạn học Mật Đường hẹn hò, ngày thường chắc cũng tiêu tốn không ít, là đàn ông, áp lực cũng thật lớn?”

Ngày thường cô ta chú ý đến cách ăn mặc của Ninh Mật Đường, đều là những đồ có giá trị xa xỉ, đắt hơn một ngàn, một cô gái không cha không mẹ thì sao có thể mua nổi. Phương Nhã từng nói cô được bao nuôi, xem ra, Ninh Mật Đường cùng bạn trai không nghề nghiệp của cô đều là dùng để che giấu kim chủ trước thiên hạ.

“Xã hội hiện nay, cái gì mà không cần dùng đến tiền, không có tiền thì đến bạn gái cũng chẳng giữ được.” Cô ta nói đùa để nhắc nhở Mạc Hoài.

Không ít nam sinh ngồi hóng chuyện gật đầu. Còn không phải sao, không có tiền thì bạn gái sớm muộn cũng trở thành bạn gái người khác.

Mạc Hoài nhìn ngón tay Ninh Mật Đường được lau đến sạch sẽ, trắng nõn, nhẹ nhàng nhéo nhéo, không nỡ buông tay. Nghe được lời Tô Tiêu Đồng, trong mắt anh mang theo coi thường, nhàn nhạt nhìn Tô Tiêu Đồng, lại kiêu ngạo đáp trả: “Hừ, tôi sẽ kiếm nhiều tiền cho Đường Đường. Tôi là sự tồn tại không thể tưởng tượng, độc nhất vô nhị, Đường Đường chỉ thích tôi, ai muốn đoạt Đường Đường khỏi tay tôi đều là không tự biết lượng sức mình.”

Tạm dừng chút, anh lại nói, lời lẽ chính đáng, phong thái kinh người: “Hơn nữa tôi lớn lên đẹp trai, người khác có đẹp bằng tôi không?”

Ninh Mật Đường cảm thấy buồn cười, vốn dĩ sợ Mạc Hoài tổn thương lòng tự trọng, không ngờ căn bản là anh không có.

Mọi người thế mà cũng không còn gì để nói, nghĩ lại, thật đúng là không nhìn ra điểm nào đẹp hơn anh cả. Mà nụ cười nơi khóe miệng Tô Tiêu Đồng nhạt dần, thầm mắng đối phương không hiểu cho lòng người tốt.

Ngạo kiều xong, Mạc Hoài nghiêng đầu nhìn Ninh Mật Đường, tiến đến tai cô, trêи mặt có chút bất an, ngữ khí cũng hơi chần chờ: “Đường Đường… Anh nói đúng không?”

Đôi mắt cô trong trẻo, khuôn mặt ngập đầy ý cười: “Phải, anh nói rất đúng, em chỉ thích mình anh thôi.”

Nghe được câu trả lời, Mạc Hoài sửng sốt, mắt đen như mực nháy mắt sáng ngời, như chứa cả bầu trời sao. Tuyệt vời, tuyệt vời, cả người nhộn nhạo cả lên, anh chính là cực kỳ vui mừng. Đường Đường chỉ thích mình anh.

Bóng đêm bao phủ, mọi người bắt đầu tan cuộc, ngày mai còn muốn dạy sớm leo núi nên chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

Lúc Ninh Mật Đường đi qua người Tô Tiêu Đồng, cô ngừng lại, lộ ra chút cười đầy quyến rũ nhìn cô ta: “Có một điều mà cô nói đúng, hiện tại cuộc sống cạnh tranh mãnh liệt như vậy, người có khuyết điểm đích xác rất khó tìm việc. Nghe nói cô ở trang văn học Lục Thủy lớn đến mức hô mưa gọi gió? Yêu quý chính độc giả của mình đi, bằng không viết không nổi nữa đâu, làm công việc gì cũng có cạnh tranh đấy.”

“Cái này không cần bạn học Mật Đường nhọc lòng, trước mắt tôi tiềm lực phát triển vẫn rất lớn.” Tô Tiêu Đồng nghiến răng nghiến lợi, văn học không thể nào đày đọa người khác, cư nhiên lại điểm tên cô ta.

“Ừ thì, đây cũng lời lời tôi muốn nói, chuyện bạn trai tôi không phiền cô lo lắng, đừng tự cho mình là đúng, không tốt đâu.” Trong mắt Ninh Mật Đường mang theo lạnh lẽo. Cô đã dùng lời lẽ uyển chuyển, không nóng giận dỗi gì Tô Tiêu Đồng, vừa rồi nói những lời đó đều là thẳng thắn.

Trêи đường về phòng, cả một đường khóe miệng Mạc Hoài đều cong lên, ngay cả lúm đồng tiền kia cũng vẫn luôn treo trêи mặt.

Thấy chưa, Đường Đường đối xử với anh thật tốt, không nhìn được người ta khi dễ anh, nghĩ đến cô gái kia, đến sắc mặt cũng bị Đường Đường lấn át, anh vui vẻ kêu to: “Đường Đường, Đường Đường, Đường Đường…..”

“Ừ, em đây.”

Giọng nói Ninh Mật Đường mềm nhũn: “Vừa rồi người kia, hai bọn em bất hòa, cô ta muốn khi dễ anh, ông trời sẽ ngứa mắt.” Vừa rồi cô ngửi được mùi nguy hiểm trêи người Tô Tiêu Đồng, vị không gay gắt nhưng cũng không phải không nguy hiểm, chắc là việc ngoài ý muốn. Cô hoàn hoàn không có ý định nói cho cô ta, ngược lại có chút vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

Mạc Hoài luôn tin Ninh Mật Đường, cô nói cái gì anh tin cái đó, không chút nào che giấu ghét bỏ với Tô Tiêu Đồng: “Cô ta xứng đáng.”

Mạc Hoài muốn nói lại thôi: “Đường Đường, hiện tại anh không có tiền, nhưng sẽ cố gắng kiếm, em… Đừng ghét bỏ anh.” Giọng anh có chút ảo não: “Nếu em ghét anh, cũng không cho em bỏ anh, anh… Anh sẽ kiếm nhiều tiền đưa em.”

Ngữ khí cẩn thận làm lòng Ninh Mật Đường mềm thành vũng nước: “Không có tiền thì sao, chẳng có quan hệ gì, em có là được.”

“Đường Đường…..”

Mạc Hoài vui mừng, nắm tay Ninh Mật Đường, trêи mặt đều là sung sướиɠ đắc ý, Đường Đường quả nhiên rất sủng anh.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm trời còn mang theo xám xịt, bốn phía sơn trang đều là tiếng chim ríu rít, núi rừng tràn ngập sương mù, bao phủ sương trắng, nhìn xa trông rộng lại có cảm giác như lạc vào trốn tiên cảnh.

Mọi người đi còn mang theo buồn ngủ, mãi mới đi tới chân núi.

Thấy mọi người dậy sớm, tinh thần uể oải, Tống Cảnh Thần đề nghị: “Nếu không chúng ta chia nhóm đi, hai người một nhóm, nhóm nào đến đỉnh núi trước sẽ lấy được giải nhất, sẽ thắng, còn đội tới cuối cùng phải chịu phạt, vừa hít đất ba mươi cái vừa hát tình ca. Mọi người thấy sao?”

Mọi người không cảm thấy có vấn đề gì, đồng ý, có cạnh tranh mới có tiến bộ.

“Học trưởng, em cùng anh một nhóm.” Tô Tiêu Đồng bước đến bên cạnh Tống Cảnh Thần.

Tống Cảnh Thần nhìn Ninh Mật Đường bên kia, cô nhất định sẽ cùng bạn trai một nhóm, anh ta đành phải đáp ứng Tô Tiêu Đồng.

Chia nhóm không mất bao nhiêu thời gian, tới đây đa số đều là mấy đôi yêu nhau, còn lại một nam một nữ phối hợp hoàn hảo.

“Đường Đường, chúng ta sẽ giành giải nhất.” Mạc Hoài hào hứng.

“Anh lại có thể khẳng định thế ư?”

“Đương nhiên, anh thể lực tốt, những người khác đều không bằng anh.” Anh kiêu ngạo tự mãn. Thấy Ninh Mật Đường nhìn người mình, tai Mạc Hoài tự nhiên lại ửng hồng: “Đường Đường, chờ sau này em sẽ biết, anh tuyệt đối không lừa em.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.